Chương 2: Hồi sinh

Rào......

Một chậu nước lạnh giội xuống mặt!

Lạc Thanh Uyên khó khăn nâng mí mắt lên, nàng không phải đã chết rồi sao, làm sao còn có thể cảm thấy đau đớn?

Một ma ma ném chậu nước xuống, tức giận trừng mắt nhìn nàng:

"Đừng chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ kia, vương gia không dễ lừa đâu, cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì, cũng dám gả thay, ngươi cho rằng nhϊếp chính vương phủ này dễ vào như vậy sao!"

Đặng ma ma vô cùng tức giận, bà vốn chuẩn bị về nhà hầu hạ lão mẫu thân, ai biết vương phi không biết liêm sỉ này chơi trò tìm chết, làm hại bà muốn tới nơi này hầu hạ.

"Đang yên đang lành làm tiểu thư phủ thừa tướng thì không làm, lại muốn làm ra loại chuyện xấu này, không bằng chết đi cho xong!"

Đỉnh đầu tiếng chửi rủa tiếng oán giận không ngừng vang đến, Lạc Thanh Uyên nhìn những thứ xa lạ trước mắt này, những ký ức không thuộc về nàng bắt đầu xông tới.

Ngày hôm qua vốn là ngày đại hôn của Nhϊếp Chính vương và Lạc Nguyệt Doanh, nhưng Lạc Thanh Uyên này yêu mà không có được đành bí quá hoá liều, đêm tân hôn giả mạo làm tân nương, còn ở trong phòng đốt hương mê tình, muốn cùng Nhϊếp Chính vương gạo nấu thành cơm.

Ai biết Phó Trần Hoàn thời khắc mấu chốt thanh tỉnh, dưới cơn nóng giận gọi năm sáu hạ nhân tiến vào.

Lạc Thanh Uyên sau khi tỉnh lại khuất nhục khó nhịn, tuyệt vọng đập đầu tự sát.

Nguyên chủ yêu đến điên cuồng, nàng mơ hồ còn có thể cảm nhận được cỗ thân thể này không cam lòng cùng đau lòng.

Không nghĩ tới nàng đường đường Lê quốc Đại Tế Ti, thật đúng là chưa đến lúc chết, thân xác chết nhưng hồn thì không, lại sống lại đến trên người con gái thừa tướng Thiên Khuyết quốc.

Đang suy tư, đột nhiên vị ma ma hung ác kia một tay đẩy nàng xuống đất, đầu đập mạnh lên mép giường, một trận đau thấu tim đánh úp lại.

Nàng hít một hơi khí lạnh, đưa tay sờ một cái, máu tươi đầm đìa.

"Ngươi nặng như heo, ai đỡ được ngươi! Có thể thức thời một chút hay không, thật cho rằng gả vào Nhϊếp Chính vương phủ này chính là chủ tử sao!" Tiếng chửi rủa của Đặng ma ma càng thêm nổi giận.

Lạc Thanh Uyên thống khổ đỡ đầu, một trận đau buồn mê muội không ngừng.

Nguyên chủ thật sự ôm quyết tâm hẳn phải chết đυ.ng vào tường a, quá đau......

Đặng ma ma thấy nàng bất động, lại giơ tay hung hăng bóp cánh tay nàng một cái, "Không nghe thấy ta nói chuyện có phải hay không!"

Lạc Thanh Uyên đau đớn nhíu mày, giương mắt giận dữ mắng: "Ta không phải chủ tử, cũng không tới phiên nô tài ngươi động thủ động chân!"

"Huống chi Vương gia không có bỏ ta, trên danh nghĩa ta còn là Vương phi, ngươi chỉ là một nô tài của vương phủ, ai cho ngươi lá gan to đến thế!"

Đặng ma ma bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng cả người chấn động, trong lòng lại sinh ra một tia sợ hãi.

Nhưng mà nghĩ lại, nàng làm ra chuyện khác người như vậy, đổi thành nữ nhi nhà bình thường bị chôn sống cũng không ngạc nhiên!

Hiện tại giữ lại tánh mạng của nàng, đơn giản bởi vì nàng là Thừa tướng phủ đại tiểu thư, còn dám đem mình làm vương phi?

Phi!

Đặng ma ma xắn ống tay áo lên, "Lão nô hảo tâm hầu hạ ngươi, ngươi còn dám cùng ta ồn ào! Ta hôm nay sẽ dạy ngươi một chút quy củ trong Nhϊếp Chính vương phủ!"

Đặng ma ma nói xong liền nắm lấy bả vai Lạc Thanh Uyên, định tát nàng.

Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống, Lạc Thanh Uyên đã nắm lấy cổ tay của bà ta, ánh mắt sắc bén nói: "Lão nô tài ngươi, mắt mang tơ máu, gian môn hắc sát, là tướng chết. Trong nhà ngươi chắc có người bệnh nặng, không đi chăm sóc lại còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ này dạy ta quy củ, không quá ba ngày hắc sát tụ tập mi tâm, thì chuẩn bị làm tang sự đi!"

Đặng ma ma vừa nghe, sắc mặt đột nhiên biến đổi, Lạc Thanh Uyên làm sao biết trong nhà bà ta có người bệnh nặng?

Nhìn đôi mắt ngăm đen thâm thúy của nàng, Đặng ma ma bỗng nhiên sống lưng phát lạnh, cảm thấy Lạc Thanh Uyên này có chút tà môn.

Nhưng rất nhanh chấn tĩnh lại, nữ nhân này âm hiểm xảo trá, nhất định là cố ý bịa chuyện hù dọa bà, huống chi bà không rời được phủ không phải là nữ nhân này hại!

Đặng ma ma sắc mặt tối sầm, "Phi! Ngươi mới mất mạng!"

Lúc này một cái tát bổ đầu che mặt tát xuống.

Lạc Thanh Uyên một tay bắt lấy cổ tay bà ta hạ xuống, chịu đựng choáng váng mạnh mẽ đứng dậy, trở tay tát một cái.

Ba!

Đặng ma ma dùng hết toàn lực tát thẳng vào mặt, đυ.ng vào góc bàn, đập mông xuống đất.

Đau nhức làm cho Đặng ma ma toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo, tóc tai hỗn độn, run rẩy ngón tay tức giận nói, "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi dám đánh ta!"

Khí lực của nữ nhân này lại lớn như vậy!

Lạc Thanh Uyên tức giận, "Cho dù ta thật sự bị vương gia bỏ rơi, ta đây cũng vẫn là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, một nô tài như ngươi cũng dám chạm vào ta?"

Nàng trực tiếp cầm ghế lên, động tác này dọa Đặng ma ma vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng.

Thật sự là thấy quỷ, Lạc Thanh Uyên này không phải là phế vật sao?

Khúm núm nhát gan như chuột, lại dám tự ý gả thay còn bị vạch trần, tự bê đá đập chân mình, có thể thấy được là một kẻ ngu xuẩn, như thế nào đột nhiên dám động thủ đánh người!

Trong mắt Lạc Thanh Uyên có một tia lãnh ý, tên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ cứng!

Lúc Lạc Thanh Uyên cầm ghế đuổi theo ra khỏi cửa phòng, đột nhiên một thân ảnh mảnh mai đập vào mắt, Đặng ma ma vội vàng trốn sau lưng nàng ta, "Nhị tiểu thư, cứu ta!"

"Tỷ tỷ, sao lại tức giận như vậy?""

Lạc Thanh Uyên còn chưa nhìn kỹ người tới, trước mắt liền một trận choáng váng.

"Tỷ tỷ!" Lạc Nguyệt Doanh vẻ mặt kinh hoảng, vội vàng mở miệng: "Còn không mau đỡ tỷ tỷ vào!"

Vị này chính là Vương phi mà Vương gia muốn cưới, đó là người trong lòng Vương gia, Đặng ma ma không dám đắc tội, vội vàng đáp ứng: "Vâng vâng vâng."

Lạc Thanh Uyên ngồi trở lại giường, đầu còn mơ màng chưa bình tĩnh được, cả người ướt hơn phân nửa, gió nhẹ từ ngoài cửa phòng thổi vào, nàng hắt xì mạnh một cái.

Nguyên chủ đâm đầu mà chết, thân thể bị hao tổn, nếu không điều dưỡng tử tế sợ sẽ để lại bệnh.

"Tỷ tỷ, mau uống thuốc đi." Lạc Nguyệt Doanh tâm tình khẩn trương bưng chén thuốc lên định đút thuốc cho nàng.

Thuốc đút đến bên miệng, Lạc Thanh Uyên đầu còn choáng váng, theo bản năng uống một ngụm, nhưng mà một ngụm đi xuống, liền cảm thấy một tia không đúng.

Thuốc này không đúng!

Một đôi mắt đen sáng ngời hiện ra một đạo hàn ý, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Vị này chính là Lạc Thanh Uyên thứ muội của Lạc Nguyệt Doanh, hôm qua đáng nhẽ là người nên gả cho Nhϊếp Chính vương.

Lạc Nguyệt Doanh hốc mắt đỏ ửng, nước mắt dịu dàng, ngữ khí đau lòng nói: "Tỷ tỷ, tỷ không nên làm ra loại chuyện như thế này, đây chính là tội khi quân đấy! Muội đã cầu xin Vương gia, cũng may Vương gia mềm lòng đáp ứng muội, cho tỷ lưu lại, làm Vương phi nhϊếp chính vương phủ.

Lạc Thanh Uyên trong đầu một tia sáng hiện lên, mãnh liệt gợi lên một tia hồi ức, nguyên chủ sở dĩ mạo hiểm gả thay, không phải là vị muội muội tốt này xúi giục?

Không có sự cho phép của vị tân nương này, nàng nào dám thay gả?

Đáng thương Lạc Thanh Uyên đến chết vẫn còn cảm thấy vị muội muội này của nàng là thật lòng đối tốt với nàng, hôn sự đều có thể hy sinh tặng cho nàng.

Lại nhìn mặt Lạc Nguyệt Doanh.

Một đôi đào hoa mắt sóng mắt hàm thủy, mang theo mị thái. Môi nhỏ mà mỏng, mệnh mỏng. Thủ môn có nốt ruồi, chủ đố kỵ, nhất là ánh mắt bất chính, hết sức giảo hoạt, cũng không phải là kẻ tốt đẹp!

Khó trách, chỉ cầnmột đôi mắt đào hoa trong veo như vậy đã đủ gạt người rồi.

Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Lạc Nguyệt Doanh bỗng nhiên có một tia không được tự nhiên, tên ngu xuẩn này trước kia cũng không dám giương mắt nhìn người.

"Tỷ tỷ có chuyện gì vậy? Mau uống thuốc đi."

"Ta không muốn uống!" Lạc Thanh Uyên cự tuyệt.

Lạc Nguyệt Doanh cũng không chịu bỏ qua, dùng giọng điệu thập phần đau lòng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng đùa giỡn nữa, nếu ở nhà muội tự nhiên là tùy tỷ, nhưng nơi này là Nhϊếp Chính vương phủ, tỷ an phận một chút, đừng cho vương gia thêm phiền toái."

Nàng ta lại đút thêm một muỗng thuốc, gần như muốn nhét thìa vào miệng Lạc Thanh Uyên.

Lạc Thanh Uyên nhướng mày, lập tức giơ tay đẩy nàng ta ra.

Rõ ràng dùng sức cũng không lớn, nhưng Lạc Nguyệt Doanh lại ngã mạnh hơn bình thường, cả người trực tiếp ngã xuống đất, chén thuốc cũng trực tiếp rơi vỡ.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rõ ràng.

Lạc Nguyệt Doanh một tay ấn lên chén thuốc vỡ vụn, trực tiếp đâm đầy máu tươi.