Chương 1: Chàng ghét thϊếp đến thế sao?

Nhϊếp chính vương phủ.

Đông sương phòng, bên giường lớn chạm trổ hoa văn, quần áo rơi đầy đất.

Lạc Thanh Uyên chống đỡ ngồi dậy, nhìn dấu vết hỗn độn đầy giường, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mặt trời rõ ràng chiếu lên vệt đỏ kia, nhớ lại tối hôm qua xông vào tân phòng bên trong năm sáu nam nhân, xấu hổ phẫn nộ dâng lên, mãnh liệt đem nàng bao phủ.

Nước mắt khuất nhục tràn mi.

"Khóc cái gì, gả vào Nhϊếp Chính vương phủ rốt cục được như nguyện, không phải nên cao hứng sao."

Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền đến, khiến sống lưng Lạc Thanh Uyên đột nhiên sinh ra một cỗ hàn ý, nàng khϊếp sợ quay đầu.

Liền thấy nam nhân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, thần sắc uy nghiêm mà lãnh liệt, ánh mắt lạnh lùng đạm mạc kia, rơi vào trên người nàng như dao nhỏ đem nàng cắt đến máu tươi đầm đìa.

Trong đầu nàng có cái gì ầm ầm nổ tung, ngực một trận hít thở không thông, "Vương gia... vẫn luôn ở chỗ này?"

Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt: "Ngày đại hôn của ta và ngươi, bản vương không ở đây, nên ở đâu đây?"

Thoáng chốc, nàng như ngũ lôi oanh đỉnh, máu cả người đều ngưng kết thành băng.

Nghĩ đến tối hôm qua những nam nhân xông vào tân phòng kia, nhìn dấu vết hỗn độn khắp nơi này, nàng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mà nam nhân vốn nên động phòng với nàng, lại ngồi trong phòng này một đêm, nhìn những nam nhân kia xé rách quần áo của nàng như thế nào...

"Vì sao! Chàng hận thϊếp như vậy sao!" Nàng sụp đổ gào thét, nước mắt tuôn trào mãnh liệt.

Nam nhân mà nàng yêu nhất, tại đêm tân hôn để cho hạ nhân hủy đi trinh tiết của nàng, làm nhục thể xác và tinh thần của nàng.

Trái tim như bị hắn xé rách, đau đến khó có thể hô hấp.

Nàng thuở nhỏ ái mộ hắn, năm đó Thái hoàng thái hậu khen ngợi hai người bọn họ Kim Đồng Ngọc Nữ trời sinh một đôi, cũng từng nói qua cho hai người bọn họ tứ hôn.

Tuy là một câu nói đùa, nhưng nàng chưa bao giờ quên.

Nhưng mười ba tuổi một lần bệnh nặng, làm cho nàng thân thể mập mạp dung mạo trở nên xấu xí, từ đó về sau nàng nhìn thấy gặp phải ai cũng đều là lạnh nhạt cùng cười nhạo, chỉ có hắn nhìn nàng ánh mắt chưa từng thay đổi qua, nàng càng thêm thề không phải hắn không lấy chồng.

Nhưng chờ mãi, chờ đến cùng cũng là hắn cùng thứ muội của nàng đính ước.

Nàng không cam lòng từ nay về sau cùng hắn chỉ có thể làm người xa lạ, cho nên khi muội muội đề nghị nàng gả thay, nàng không chút do dự đồng ý. Nghĩ chỉ cần có thể gả cho hắn, một ngày nào đó nàng sẽ có được trái tim của hắn.

Lòng tràn đầy chờ mong đêm tân hôn, không ngờ lại là nhục nhã đau đến không muốn sống như vậy.

Nghe được lời của nàng, Phó Trần Hoàn hừ nhẹ, đứng dậy chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Ngươi không khỏi quá coi trọng chính mình, bản vương không chỉ chán ghét ngươi, mà còn ghê tởm ngươi!"

Gian tế cũng dám công khai gả thay trở thành vương phi của hắn? Còn dám tính kế hắn!

Nghe hắn nói, Lạc Thanh Uyên giọng khàn khàn: "Cho nên, chàng liền tìm người nhục thϊếp, hủy đi sự trong sạch cùng danh tiết..."

Nàng không cam lòng nắm lấy ống tay áo hắn, khàn giọng hỏi: "Nếu như... thϊếp không có xấu như vậy, chàng có thể có một chút thích thϊếp hay không?"

Bộ dáng điên khùng của nàng rơi vào trong mắt Phó Trần Hoàn càng lộ vẻ ghê tởm, trong con ngươi thâm thúy hiện ra một đạo hàn ý, một tay bóp lấy cằm của nàng, khí lực lớn đến mức muốn bóp nát xương cốt của nàng, "Mặc dù ngươi tướng mạo như thiên tiên, cũng làm cho bản vương buồn nôn!"

Dứt lời, bàn tay nắm cằm nàng hung hăng hất ra.

Lạc Thanh Uyên bị quăng nằm sấp trên giường, chăn rơi xuống lộ ra da thịt điểm xanh tím, ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông nhàn nhạt đảo qua, càng làm nàng bội phần khuất nhục.

Phó Trần Hoàn chán ghét phất tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lạc Thanh Uyên lòng tràn đầy tuyệt vọng, kinh ngạc nhìn hắn, thanh âm nghẹn ngào: "Thϊếp... Thϊếp biết sai rồi..."

Bước chân nam nhân đi tới cửa hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Hắn thật vất vả mới cùng hoàng thượng cầu được một tờ hôn ước tứ hôn hắn cùng Lạc Nguyệt Doanh, lại bị nữ nhân ghê tởm này quấy rối!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng âm trầm, âm thầm siết chặt hai tay.

Chỉ chốc lát sau, hai nha hoàn múc nước vào phòng khách, trong nháy mắt đó Lạc Thanh Uyên mãnh liệt hướng góc giường co rụt lại, nắm chặt chăn che lại thân thể, nhưng mà lại không che được khắp nơi hỗn độn.

Ánh mắt khác thường kia khiến nàng thậm chí không dám ngẩng đầu.

Cách một bức tường, dưới mái hiên truyền đến tiếng nha hoàn nghị luận.

"Nghe lâu không bằng thấy một lần, thật đúng là béo như heo, tối hôm qua cô ta gả thay nhị tiểu thư mọi thứ làm đơn giản hơn nhiều, người đến dự không nhìn ra sao?"

Nha hoàn ngữ khí ghét bỏ giải thích nói: "Không biết nàng ta tối hôm qua làm thế nào trà trộn vào trong phủ, nàng ta đánh hôn mê nhị tiểu thư, chính mình ngồi vào trong tân phòng. Đêm qua Vương gia uống nhiều rượu, vào tân phòng thiếu chút nữa đã để nàng ta chiếm được lợi!"

"Trời ạ, quả thực không biết liêm sỉ! Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga!"

Những thanh âm kia bén nhọn vô cùng, cách tường đều có thể cảm nhận được thái độ khinh bỉ cùng chán ghét của bọn họ.

Các nàng còn như thế, trong lòng Phó Trần Hoàn nhất định là hận nàng cực kỳ......

Không! Ngay cả hận, nàng cũng không xứng có được.

Lạc Thanh Uyên gắt gao nắm chặt chăn đệm, sắc mặt trắng bệch, khuất nhục lại cực kỳ bi thương, cuối cùng nước mắt vỡ đê, nghẹn ngào nói: "Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không làm chàng chán ghét.. ."

..........

Hai nha hoàn còn chưa ra khỏi viện đột nhiên nghe thấy ngăn tủ trong phòng oanh một tiếng, hai người hoảng sợ, lập tức chạy vào trong phòng.

Lập tức trong phòng truyền ra một tiếng kinh hô: "Người đâu, vương phi tự sát rồi!"