Chương 3: Cẩn thận không chết trong tay nữ nhân!

Đặng ma ma kinh hãi: "Ôi, nhị tiểu thư, tay của người!"

Nói xong cuống quít đi đỡ Lạc Nguyệt Doanh, tức giận mắng: "Loại nữ nhân độc ác như ngươi thật sự là không biết tốt xấu, ngươi cướp hôn sự của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư tốt bụng muôn đút thuốc cho ngươi, ngươi còn đẩy nàng!"

Sau một cái chớp mắt, một thân ảnh bước lao vào phòng khách, đi tới chỗ Lạc Nguyệt Doanh, vẻ mặt khẩn trương, "Nguyệt Doanh!"

Lạc Nguyệt Doanh nhíu mày, giơ bàn tay máu tươi đầm đìa lên, khiến người khác nhìn vào vô cùng đau lòng.

Phó Trần Hoàn nhìn máu tươi đầy tay Lạc Nguyệt Doanh, ánh mắt mang theo sát khí đánh thẳng vào Lạc Thanh Uyên.

Lạc Thanh Uyên lập tức mở miệng: "Ta..."

Nhưng mà lời giải thích còn chưa nói xong, thì một bóng đen lao đến, một cỗ đại lực trực tiếp đem nàng mãnh liệt nhấc xuống giường, nàng ngã xuống đất còn chưa ngồi vững vàng, lại bị tát một cái.

Thoáng chốc đầu nàng ong ong rung động, hai má đau rát.

Nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lạc Nguyệt Doanh lập tức kéo ống tay áo Phó Trần Hoàn cầu tình nói: "Vương gia, là chính ta không cẩn thận, không trách tỷ tỷ!"

Đặng ma ma lập tức cùng nhϊếp chính vương cáo trạng: "Vương gia, nô tài đã nhìn thấy hết mọi thứ, nhị tiểu thư hảo tâm cho nàng ta uống thuốc, nàng ta không cảm kích còn đẩy ngã nhị tiểu thư, cũng may nhị tiểu thư tốt bụng không so đo với nàng ta, nhưng cũng không thể bị người như thế bắt nạt!"

"Mang nhị tiểu thư đi bôi thuốc." Phó Trần Hoàn lạnh giọng phân phó.

"Vâng." Vì thế Đặng ma ma liền đỡ Lạc Nguyệt Doanh rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lạc Thanh Uyên và Phó Trần Hoàn, hắn cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, ngón tay lạnh như băng siết chặt cằm của nàng, nếu ngón tay này giờ phút này ở trên cổ Lạc Thanh Uyên, nàng nhất định sẽ bị bóp gãy cổ.

"Nếu không có Nguyệt Doanh cầu tình, bổn vương nhất định gϊếŧ ngươi! Nếu có lần sau, ngươi tay nào đả thương nàng, bổn vương sẽ chặt của ngươi tay đó!"

Ngữ khí Phó Trần Hoàn tràn ngập tức giận mãnh liệt, ngôn ngữ tàn nhẫn làm cho lòng người phát run.

Lạc Thanh Uyên che hai má nóng rát, ánh mắt sắc bén, cười lạnh nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta làm nàng bị thương!

"Đặng ma ma làm chứng, ngươi còn dám giảo biện?!" Phó Trần Hoàn vừa sợ vừa giận, nữ nhân này bây giờ lại học được thói giảo biện!

Nhưng cũng không kỳ quái, nữ nhân này tâm tư ác độc, bây giờ chẳng qua là đã bị lật tẩy mà thôi.

Lạc Thanh Uyên trong lòng tức giận khó bình tĩnh, nàng trêu ai chọc ai, vừa đến đã bị đánh một trận.

Nàng quan sát tướng mạo Phó Trần Hoàn, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, mắt phượng dài nhỏ, trong suốt xinh đẹp tuyệt trần.

Sống mũi thẳng tắp nối thẳng tới thiên đình, là tướng mạo đại quý, giữa lông mày càng giống như mơ hồ có xu thế rồng ngẩng đầu, là có khí tức đế vương.

Chỉ tiếc, hắn sống không lâu.

Vương gia hai mắt trải rộng tơ máu, ấn đường ẩn có hồng quang, dễ giận dễ nóng nảy, ánh mắt không rõ mang trọc khí, gần đây tất có huyết tai!

Nàng đường đường Lê quốc đại tế ti, xem tướng xem bói, phong thủy kham dư, đến nay không có một sai sót nào!

Lại kết hợp với thái độ bảo vệ Lạc Nguyệt Doanh của Phó Trần Hoàn, nàng dám khẳng định Phó Trần Hoàn sẽ bị Lạc Nguyệt Doanh làm hại.

Bởi vì Lạc Nguyệt Doanh, căn bản là không muốn gả cho hắn! Nếu không sao lại xui khiến Lạc Thanh Uyên gả thay?

Nếu không phải có Lạc Nguyệt Doanh phối hợp, Lạc Thanh Uyên không có khả năng thuận lợi trà trộn vào phủ Nhϊếp Chính phòng thủ trùng trùng điệp điệp như vậy, cũng không có khả năng công khai đánh ngất Lạc Nguyệt Doanh trong tân phòng.

Ai ngờ Phó Trần Hoàn nghe nàng lời này ám chỉ Lạc Nguyệt Doanh có vấn đề, nhất thời sắc mặt trầm xuống, mãnh liệt bóp cổ của nàng, ngữ khí lành lạnh: "Ngươi muốn bổn vương cắt đầu lưỡi của ngươi sao?!"

Giọng nói âm trầm kia, khiến người ta sống lưng mãnh liệt sinh ra một cỗ hàn ý.

Đúng lúc này, Lạc Thanh Uyên chỉ cảm thấy ngực một trận quặn đau, cổ họng mãnh liệt trào ra một cỗ tanh ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.

Máu tươi đỏ tươi trực tiếp phun lên quần áo Phó Trần Hoàn.

Nhìn Lạc Thanh Uyên đột nhiên hộc máu, hắn nhíu chặt mày, hắn vẫn chưa làm gì nàng.

Thanh âm hắn lạnh lùng chất vấn: "Ngươi lại giở trò gì!"

Nàng đã giả bộ tự sát qua một lần, muốn làm ra vẻ đáng thương khiến hắn đồng tình, trước mắt lại không biết chơi chiêu gì, hắn ghê tởm nhất những nữ nhân tâm tư bất chính này!

Nghe giọng điệu nghi ngờ của hắn, Lạc Thanh Uyên gợi lên một nụ cười lạnh tự giễu, giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Diễn trò? Lời này của Vương gia chẳng lẽ không nên hỏi Lạc Nguyệt Doanh sao?"

Lời nói của Lạc Thanh Uyên bén nhọn mà sắc bén, mang theo một bụng đầy tức giận.

Phó Trần Hoàn lại từ trong lời nói của nàng nghe ra một tia ủy khuất, con ngươi thâm thúy tối sầm, nhìn thoáng qua chén thuốc rơi vỡ trên mặt đất.

Lạc Thanh Uyên thấy thần sắc của hắn, cho rằng hắn đang suy nghĩ khả năng Lạc Nguyệt Doanh hại nàng.

Nhưng mà hắn trầm mặc một lát sau, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt đảo qua nàng: "Mặc dù nàng cho ngươi uống cái gì, đó cũng là ngươi tự tìm!"

Một câu nói, trong khoảnh khắc mang Lạc Thanh Uyên đánh vào vực sâu.

Nàng không thể tin nhìn hắn.

"Là ngươi hại nàng trước, nàng muốn trút giận như thế nào, ngươi đều phải chịu cho bổn vương!"

Nam nhân kia thân dài ngọc lập, lẳng lặng đứng cũng như thiên thần giáng lâm, mà giờ phút này ở trong mắt Lạc Thanh Uyên, lại như La Sát, ác quỷ muốn ăn tươi máu thịt nàng.

"Nếu nàng muốn tính mạng của ta thì sao?" Lạc Thanh Uyên không cam lòng hỏi một câu.

Nhưng mà câu trả lời của nam nhân quả nhiên không làm nàng thất vọng: "Bổn vương sẽ đưa dao cho nàng."

Chợt ngực Lạc Thanh Uyên đau nhói, là oán khí nguyên chủ chưa tan, cảm xúc chua xót cùng không cam lòng kia làm cho nàng phá lệ thống khổ, thân thể giống như là phản ứng tự nhiên nhịn không được rơi lệ, nàng gắt gao cắn răng, cố kìm nước mắt.

Khóc vì một người đàn ông không yêu mình, không đáng!

Phó Trần Hoàn vô tình nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của cô, nước mắt vẫn hồng hồng, bộ dáng quật cường bất khuất, nhíu mày dời tầm mắt.

Xoay người đạm mạc rời đi, chỉ để lại một câu lạnh như băng: "Lạc Thanh Uyên, ngươi nhớ kỹ, gả thay cho bổn vương, mạng của ngươi cũng đã không thuộc về chính ngươi rồi!"

Phục hồi tinh thần lại, Lạc Thanh Uyên ngẩng đầu, thân ảnh người đàn ông đã biến mất.

Nàng siết chặt ngón tay, tức giận cắn răng.

Đánh con mẹ nó rắm!

Lạc Thanh Uyên chân chính đã chết, mặc dù tội của nàng không thể tha thứ, cũng đã lấy mạng trả lại!

Mạng Lạc Nhiêu của nàng, chỉ thuộc về chính nàng!