Chương 48: Nàng so với bọn họ đẹp hơn

Nghĩ như vậy, Ngân Nguyệt tức khắc thức thời mà mở miệng: "Cô nương ngủ trưa còn chưa ngủ, hay là đi trước đến tẩm điện Vương gia nghỉ ngơi một lát?"

Lời vừa nói ra, Dung Dục cùng Nam Hi đều trầm mặc.

Dung Dục thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng không muốn, ánh mắt hơi tối lại: "Có thể đến thiên điện nghỉ ngơi đều được."

Nam Hi nhạy bén mà bắt giữ đáy mắt ảm đạm chợt lóe rồi lại biến mất của hắn, khoé môi nhẹ cong, không chút để ý mà mở miệng: "Một tháng trước ta đều là ngủ ở tẩm điện của Vương gia, vừa mới rời khỏi nửa ngày, ta liền không được vào tẩm điện của Vương gia? Không phải là đang giấu mỹ nhân ở đó chứ?"

"Nam cô nương hiểu lầm rồi." Thanh Dương vội vàng nhấc tay bảo đảm, giải biện cho Vương gia nhà hắn, "Tẩm điện Vương gia ngoại trừ cô nương người ra, nhiều năm như vậy chưa bao giờ có nữ tử thứ hai bước vào, thuộc hạ có thể lấy đầu trên cổ đảm bảo."

Dung Dục nhấp môi, dung nhan tuấn nhã hơi chau lại: "Không có mỹ nhân."

"Thanh Dương, nếu ta thật sự muốn đầu trên cổ của ngươi, e rằng đầu ngươi phải chuyển nhà rồi." Nam Hi duỗi tay kéo cánh tay thon dài của Dung Dục, hài hước trêu Thanh Dương, nói: "Thị nữ chưa từng tiến vào tẩm điện Vương gia nhà ngươi sao?"

A?

Thị nữ?

Thanh Dương ngẩn ngơ: "A? Vậy cũng tính sao?"

"Thị nữ không phải nữ tử sao?"

Thanh Dương mắc một nghẹn, tức khắc không lời gì để nói.

Hắn chính là giải biện sai, hắn phải nói, ngoại trừ Nam Hi cô nương cùng thị nữ vương phủ ra, tẩm điện Vương gia không còn nữ tử nào tiến vào.

"Không có mỹ nhân?" Ánh mắt Nam Hi rơi xuống trên mặt Dung Dục, "Ta không phải mỹ nhân?"

Thanh Dương: "..."

Nam Hi cô nương quả nhiên là uống nhầm thuốc, vậy mà lại dỗi với cả Vương gia?

Dung Dục đem ánh mắt dừng ở gương mặt tuyệt mỹ thanh lệ của nàng, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa: "Nàng so với bọn họ đẹp hơn."

Thanh Dương ngẩng đầu nhìn trời.

Chủ tử nhà hắn vậy mà cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt? Thật là như mặt trời mọc từ hướng tây.

Nam Hi yên tĩnh xuống, cảm thấy hơi nóng đang lan đến một bên tai của mình.

Có lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một câu đơn giản vô cùng cũng có thể có uy lực như vậy, thanh âm phảng phất quanh mình đột nhiên biến mất, chỉ có tiếng vọng của câu nói vừa rồi không ngừng ở bên tai, làm nàng mặt đỏ tim đập.

Nàng so với bọn họ đẹp hơn...

Ai nói Nhϊếp Chính Vương lạnh lùng ít lời?

Để một người như vậy tự nhiên buột miệng thốt ra, một chút cũng cảm thấy khó hiểu kỳ lạ.

Nam Hi thấy Thanh Dương nhìn thì như bình tĩnh, nhưng kỳ thật ánh mắt càng ngày càng quái lạ, cảm giác dường như chính mình đang bị người đùa giỡn ở trước công chúng, nàng kéo cánh tay Dung Dục đi về hướng tẩm điện: "Ta có lời muốn nói với chàng."

Thanh Dương đuổi theo sau, Ngân Nguyệt cùng Ngân Sương cũng đuổi kịp.

Đi đến bên ngoài tẩm điện, Nam Hi quay đầu nhìn ba người bọn họ: "Ta cùng Vương gia có chuyện quan trọng cần trao đổi, các ngươi ở bên ngoài, đừng để bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy."

Thanh Dương vội vàng gật đầu: "Cô nương là muốn bàn chuyện hôn sự sao?"

Ánh mắt Nam Hi cổ quái mà liếc nhìn hắn một cái: "Hôn sự gì?"

"Hôn sự cùng Vương gia." Thanh Dương nhìn nàng, như là đang nhìn một nữ tử phụ lòng, "Nam cô nương không phải là muốn lật lọng, không phải chính cô đã nói..."

"Ta đích xác có nói." Nam Hi nhẹ cong khóe miệng, cảm thấy Thanh Dương giống như mấy bà thím mai mối lắm lời, "Nhưng hôm nay là nói chuyện khác, ngươi đừng gấp có được không?"

Thanh Dương im lặng, ngay sau đó ừ một tiếng, ngoan ngoãn không nói.

Nam Hi liếc nhìn hắn một cái, rồi cùng Dung Dục cùng nhau vào Chiêu Thần Điện.

"Nếu nàng không thích, về sau sẽ không cho bọn họ vào nữa." Dung Dục bỗng nhiên mở miếng, hạ thấp giọng, "Trong vương phủ có chuyện gì, nàng đều có thể làm chủ."