Chương 47: Một bộ bạch y, thanh quý như trích tiên

Nắng xuân chiếu sáng, khí hậu ấm áp.

Nam Hi ngồi xe ngựa về tới Nhϊếp Chính Vương phủ, mặc dù vừa mới rời khỏi chỉ nửa ngày, tuy rằng nửa ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người, bất quá thời gian qua đi kỳ thật cũng rất nhanh.

Cảm giác tựa như chỉ là đi ra cửa đi dạo một vòng, sau đó lại trở về nhà.

Nhà?

Đứng ở ngoài cửa lớn Nhϊếp Chính Vương phủ, Nam Hi ngẩn ngơ một lát.

Nàng đã từng mơ đều muốn thoát ra khỏi chỗ này, khi nào lại có cảm giác đây chính là nhà?

Đối với một người từ thâm ái đến thù hận, chỉ cần một giấc mộng là có thể làm được. Nếu như đối với một người từ chán ghét đến tiếp thu, có phải cũng chỉ cần một giấc mộng giống vậy hay không?

Nam Hi nhẹ nhàng thở hắt ra, bình thản cười.

Có cái gì cần phải thắc mắc?

Nhân sinh vốn dĩ chính là một vòng duyên phận giữa người với người, một người trưởng thành phải trải qua trắc trở gian nan mới thấy rõ lòng người, thấu hiểu một ít người.

Không cô phụ chính mình, cũng không hề cô phụ người khác.

Nhấc chân bước vào cổng lớn vương phủ, thủ vệ hai bên cổng lớn hơi hơi khom người, thái độ đối với Nam Hi cung kính cứ như là đối đãi với nữ chủ tử.

Nam Hi nhìn bọn họ, mới bất tri bất giác mà ý thức được, kỳ thật từ ngày đầu tiên nàng bắt đầu bước vào vương phủ, mấy người họ bao gồm quản gia, hộ vệ, hạ nhân cùng thị nữ trong vương phủ trước nay đối với nàng đều tất cung tất kính, chưa bao giờ từng có chỗ mạo phạm thất lễ.

Trước kia nháo loạn với Nhϊếp Chính Vương, chỉ sợ là tất cả mọi người trong phủ đều ôm địch ý với nàng, nhưng đối với nàng không có biểu lộ ra nửa phần bất mãn, mà hết thảy những điều này hiển nhiên là đến từ mệnh lệnh của Nhϊếp Chính Vương Dung Dục.

Lúc này Dung Dục đang một mình đứng ở phòng khách nhà thuỷ tạ (*) của vương phủ, trầm mặc mà nhìn sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, một y phục tuyết trắng nhẹ nhàng, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, gương mặt tự phụ tựa như thần tiên trên chín tầng mây, cao đến mức không thể chạm tới, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.

(*) Nhà thuỷ tạ: nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi.

Thân hình cao dài và dốc như núi cao trầm ổn, bất luận là thời điểm nào cũng bày ra một loại kiên cường mạnh mẽ cùng yên lặng, tự động ngăn cách mọi người tới gần, làm cho người người chỉ dám đứng nhìn từ xa, cung kính mà quỳ phục trên mặt đất, kính sợ thần phục.

Nam Hi dừng bước chân lại, thưởng thức cốt cách tuyệt thế của Dung Dục.

Thật sự là khó mới thấy được hắn mặc một bộ bạch y, dường như đã dỡ xuống khí thế sát phạt huyết chiến của quân doanh, chỉ còn lại như bạch hạc cao quý tận trời xanh, thánh khiết như trích tiên cưỡi mây trời.

Chỉ là lúc này không biết Nam Hi có bị ảo giác hay không, nàng xa xa nhìn bóng dáng sạch sẽ thanh quý kia, lại vô cớ nhìn ra một chút cô đơn tịch liêu.

Đúng lúc này, nam tử đang khoanh tay làm như đã nhận ra cái gì đó, hắn quay đầu, một đôi mắt thanh lãnh nhìn đối mặt với Nam Hi.

Bốn mắt nhìn nhau, trời đất trong phút chốc tĩnh lặng lại.

Nam Hi kinh diễm với dung mạo tinh xảo tuấn mỹ của hắn, khoé môi nhịn không được mà giơ lên, mang ý cười thẳng tới đáy mắt.

Dung Dục hơi giật mình, tiếp theo nháy mắt, thân mình chuyển động đi đến trước mặt nàng.

"Ngân Nguyệt nói chàng đến quân doanh." Nam Hi ôn tồn mở miệng, "Sao nhanh như vậy đã trở về?"

Dung Dục lên tiếng nhàn nhạt nói: "Hôm nay quân doanh không có việc gì."

Không có việc gì?

Nam Hi tỏ vẻ tiếp thu đối với cái lý do này, không có vạch trần hành động ngốc xuẩn cố tình trở về chờ nàng của hắn, chuyển ánh mắt sang trên người hắn, "Trước kia chưa thấy chàng mặc bạch y."

Dung Dục có chút im lặng, ngay sau đó ừ một tiếng: "Bổn vương vừa mới tắm gội."

Nam Hi nhẹ cười.

Vừa mới tắm gội và mặc bạch y thì có quan hệ gì?

Có ai quy định sau khi tắm gội nhất định phải mặc bạch y sao?

Ngân Nguyệt cùng Ngân Sương trầm mặc đứng phía sau Nam Hi cung kính mà rũ mắt, trong lòng Ngân Nguyệt nhịn không được nói thầm, kỳ thật không phải một mình Nam Hi chưa từng thấy qua Vương gia nhà nàng mặc bạch y, mà chính là ám vệ vương phủ như nàng và Ngân Sương cũng chưa hề thấy.

Vương gia mặc bạch y, không phải là cố ý mặc cho Nam cô nương xem à?