Chương 46: Cuộc đời này đã là người xa lạ

Nếu đây là hiểu lầm, thì đại khái hiểu lầm này cả đời đều sẽ không cởi bỏ được.

"Không phải hiểu lầm." Nàng nhàn nhạt nói, "Ta cùng Cố Thanh Thư cuộc đời này đã là người xa lạ. Hắn nếu không tới tìm ta, như vậy nước sông không phạm nước giếng lẫn nhau. Còn nếu hắn dám tới tìm ta, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác, không niệm tình cũ."

Cúc Hương cùng Hải Đường hai mặt nhìn nhau.

Nghe là biết tiểu thư quyết tâm muốn cùng Cố Thanh Thư phân rõ giới hạn?

Vậy thì thật sự quá tốt.

Hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, vạch rõ ranh giới mới tốt, Cố Thanh Thư kia là ngụy quân tử khẩu phật tâm xà, không đáng để tiểu thư thích.

Tiểu thư nhà nàng xứng đáng với người khác hơn.

Nam Hi trong lòng lại nghĩ, nước giếng không phạm nước sông?

Sao có thể?

Cố Thanh Thư tuyệt đối sẽ không nguyện ý từ bỏ Nam gia - một mối hôn sự tốt như vậy, hắn còn chờ vào nhạc phụ đại nhân đề bạt hắn, lại còn ảo tưởng con đường làm quan phía trước một bước lên trời, cho nên khẳng định hắn còn sẽ tìm đến nàng.

Nam Hi sẽ chờ hắn tới.

Đời trước hắn đã làm ra những chuyện đó, cũng đã tới thời điểm nên hoàn lại trả cho hắn rồi.

Nàng tỉnh lại đúng là thời cơ thích hợp, cha nàng cùng Cố Thanh Thư ở trước mặt tân đế đều có công phò trợ vua, trước mắt, trên đầu Cố Thanh Thư còn có cái danh Trạng Nguyên làm nên tên tuổi, con đường làm quan của hắn vừa mới bắt đầu.

Về sau nếu không có trở ngại, Hoàng đế đối với hắn chắc chắn càng thêm ân sủng.

Đợi có thành tích, chậm rãi ở dưới sự trợ giúp của thừa tướng đại nhân mà tích lũy nhân mạch, trên triều đình gót chân càng vững...

Nam Hi cười lạnh, chậm rãi lắc đầu.

Ngay vào ngày bắt đầu, Cố Thanh Thư sẽ lại không có thành tích, ảo tưởng muốn dựa vào tướng phủ tích góp nhân mạch như đem ngâm vào nước nóng, muốn ở triều đình đứng vững gót chân?

Cũng phải xem lại Dung Dục có cho phép hay không.

"Tiểu thư đã dùng cơm trưa ở chỗ phu nhân rồi?" Cúc Hương mở miệng, "Tiểu thư có muốn ngủ trưa chốc lát hay không?"

Nam Hi lấy lại tinh thần, khôi phục ánh mắt trầm tĩnh bình đạm: "Ngân Sương, thông thường Vương gia nhà ngươi khi nào hồi phủ?"

"Bẩm cô nương." Ngân Sương đứng ở cạnh cửa, trả lời, "Giữa trưa Vương gia nghe nói cô nương muốn đến, sớm đã trở về vương phủ chờ cô nương."

Cái gì?

Nam Hi sửng sốt, bỗng dưng ngồi dậy: "Là chuyện khi nào?"

Ngân Sương nói: "Là lúc cô nương cùng phu nhân ra ngoài đi dạo."

Nam Hi trầm mặc một lát, bình tĩnh hỏi: "Ý ta là, sao ngươi lại biết?"

"Giữa ám vệ trong vương phủ sẽ thông báo tin tức cho nhau."

Thông báo tin tức?

Nam Hi biểu tình vi diệu, ám vệ vương phủ thông báo tin tức cũng không đến mức đem hành tung của Nhϊếp Chính Vương cố ý báo cho Ngân Sương biết?

Tự tiện tiết lộ hành tung của chủ tử có tính không phạm vào tối kỵ không?

"Ta không ngủ trưa." Nam Hi đứng dậy đi ra ngoài, có chút không giải thích được mạch não của Dung Dục, "Vốn dĩ ta định buổi tối sẽ đi... Hơn nữa Ngân Nguyệt không phải cũng nhắc nhở ta sao? Nói Vương gia nhà ngươi ban ngày sẽ ở quân doanh..."

"Nô tì đích xác có nói như vậy." Ngân Nguyệt lộ ra vẻ mặt vô tội, "Nhưng ai cũng không dự đoán được Vương gia nắm tin tức nhanh như vậy, vừa biết được đã sớm hồi phủ chờ cô nương rồi."

Nam Hi thở dài.

Nàng cảm thấy Dung Dục có đôi khi quái lạ thật sự, một chút đều không giống với một Vương gia chủ soái trên chiến trường khiến nhiều người khϊếp sợ.

"Cô nương vẫn là ngủ một lát rồi hẵng đi." Ngân Nguyệt khuyên nhủ, "Bằng không chắc chắn Vương gia đau lòng tự trách."

"Hắn tự trách cái gì?"

"Tự trách không để cô nương ngủ trưa." Ngân Nguyệt nói, "Nói không chừng còn sẽ liên lụy nô tì bị phạt."

Nam Hi im lặng một lát: "Ngươi lo lắng nhiều rồi, hắn sẽ không phạt ngươi."

Nói xong đi thẳng ra Cẩm Lan Uyển, Ngân Nguyệt cùng Ngân Sương đi theo, ba người không hẹn mà cùng làm lơ A Kim còn đang quỳ trên mặt đất.