Chương 45: Không thể cả đời có mắt như mù

Ném những lời này xuống, nàng lập tức nhấc chân đi vào trong phòng.

Ngân Nguyệt cùng Ngân Sương theo sau, A Man trầm mặc mà nhìn thoáng qua A Kim, cũng xoay người đi vào theo.

Mặt khác, hai thị nữ từ trong phòng bước ra ngoài vừa rồi mới là nhất đẳng nha hoàn chân chính của Cẩm Lan Uyển này, tên gọi là Cúc Hương và Hải Đường. Nam Hi nhất quán không quá chú trọng phô trương, trước đó dựa theo ý của Nam phu nhân là phải chuẩn bị cho nàng bốn đại nha hoàn, vì nàng ngại nhiều người nên chỉ lưu lại Cúc Hương và Hải Đường bên cạnh.

Nhị đẳng nha hoàn có bốn người, A Man, A Thu, A Tuyết, A Băng.

Bất quá từ khi A Kim đến đã trực tiếp đem A Man trở thành nha đầu sai làm mấy việc nặng nhọc, bởi vì trong bốn người này thì A Man là người có tính tình mềm yếu nhất, bị khi dễ cũng không hé răng. Đương nhiên A Kim đối với những người khác cũng đều không có thiện ý như vậy, thường xuyên ỷ vào mối quan hệ của Nam Hi cùng Cố Thanh Thư mà mồm mép sai bảo thị nữ, làm cho mấy thị nữ ở Cẩm Lan Uyển mặc dù giận nhưng không dám nói gì.

Cho nên lúc này nhìn A Kim bị phạt, Cúc Hương cùng Hải Đường cao hứng đến cỡ nào, âm thầm hừ lạnh một tiếng "đáng đời", mới lắc lắc khăn tay đi theo vào phòng.

Châm trà rót nước, đấm lưng bóp chân.

Cúc Hương cùng Hải Đường ân cần hầu hạ Nam Hi, một bên hầu hạ một bên cẩn thận tìm hiểu: "Nghe nói tiểu thư với Cố Thanh Thư giải trừ hôn ước rồi?"

Nam Hi dựa nghiêng người trên chiếc ghế dài trường kỷ, thoải mái nheo mắt lại: "Đúng, sao vậy?"

Nếu đúng như vậy...

Cúc Hương chính là muốn biết tiểu thư nhà nàng cùng Cố Thanh Thư giải trừ hôn ước có phải là sự thật hay không, nếu là thật, các nàng có nên đốt pháo chúc mừng hay không?

Cố Thanh Thư kia tuy rằng văn chương xuất chúng, người lớn lên cũng không tồi, nhưng tác phong lại giống như mấy tên công tử mặt trắng ham tiền thích ngồi mát ăn bát vàng, các nàng đều cảm thấy hắn không có chỗ nào đáng tin cậy, căn bản không có khả năng làm cho tiểu thư nhà các nàng được hạnh phúc.

"Các ngươi có phải cũng cảm thấy Cố Thanh Thư không đáng tin phải không?" Nam Hi mở mắt ra, thần sắc nhàn nhạt, "Xem ra trước kia ta đúng là mắt mù."

Cúc Hương hơi kinh, vội vàng nói: "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Cố Thanh Thư không tốt, nhưng trong mắt thì người mình thích chỗ nào cũng đều tốt, chuyện này không phải tiểu thư sai."

Huống hồ Nam Hi mười hai tuổi quen biết Cố Thanh Thư, lúc ấy ngây thơ vô tri, chỉ cảm thấy văn chương học thức của hắn đều tốt như vậy, lịch sự tao nhã, thoạt nhìn chính là bộ dạng thư sinh quân tử mà nữ tử khuê các thường nói, động tâm cũng là chuyện bình thường.

Lúc sau, cảm tình tự nhiên càng ngày càng sâu đậm, Cố Thanh Thư lại ngụy trang, dùng lời ngon tiếng ngọt, thử hỏi nữ tử nào không động tâm?

Cúc Hương cùng Hải Đường sở dĩ không xem trọng, rất nhiều khả năng bởi vì bọn họ là ở góc độ người đứng xem, dùng ánh mắt mà xem xét thật kỹ Cố Thanh Thư, mới đầu là cảm thấy hắn chỗ nào cũng không xứng với tiểu thư, thời gian dài sau, càng xem lại càng thấy hắn vẫn không xứng.

Nhưng những lời này lại không thể nói bậy, tiểu thư một lòng ở trên người hắn, các nàng nói lung tung không phải đã đẩy miệng lưỡi đi xa sao?

Hải Đường bóp chân cho Nam Hi, "Sao đột nhiên tiểu thư lại nháo loạn với Cố Thanh Thư như vậy?"

"Trước kia mắt bị mù, nhưng mù bốn năm cũng phải có lúc tỉnh ngộ, không thể cả đời có mắt như mù." Nam Hi nói, "Bằng không thì bị chính sự ngu xuẩn của mình hại chết thì phải làm sao?"

Cúc Hương chớp mắt: "Tiểu thư đừng nói bản thân như vậy."

"Bằng không thì nên nói thế nào?"

Hải Đường còn có chút nghi ngờ: "Tiểu thư xác định muốn cùng Cố công tử cắt đứt quan hệ? Hay chỉ là nhất thời giận dỗi... Hoặc là, đã sinh ra hiểu lầm gì?"

Giận dỗi?

Hiểu lầm?

Nam Hi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một màn vạn tiễn như mưa, xung quanh ánh lửa tận trời, thi thể vương khắp nơi, toàn bộ vương phủ đều bị biển lửa bao trùm, Dung Dục dùng cánh tay cường tráng dù đến chết vẫn gắt gao ôm chặt nàng, bảo hộ trong lòng ngực...