Chương 2-2

“Là Tảo Tảo quá không ngoan, anh đã dạỵ em cách quỳ nhiều lần như vậy, thế mà em vẫn học không được. Khi bị phạt, em còn lười biếng, lại còn nói dối. Em nói xem, anh có chịu được không?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em biết mình sai rồi."

"Vậy thì anh nên làm gì nếu lần sau Tảo Tảo lại mắc lỗi đây?"

"Em ..." Cô nghẹn ngào, run rẩy vai.

“Không bằng như này, anh biết em thẹn, nếu lần sau còn tái phạm, anh sẽ phạt em khỏa thân chạy một vòng bên ngoài biệt thự."

Những căn biệt thự gần đây chỉ cách nhau hơn chục mét, có người ở hay không còn chưa biết, huống chi đối diện biệt thự còn có đường lớn, sẽ có người đi lại bất cứ lúc nào.

“ Không, không cần như vậy! Anh không thể làm vậy với em, cầu xin anh!”

“Nhưng là không còn cách nào khác nha, chỉ có như vậy em mới có thể nhớ rõ, Tảo Tảo ngoan, anh không nghĩ lặp lại lần hai.”

Rõ ràng là từ trong miệng thốt ra một câu nhẹ nhàng, nhưng lại có ý ra lệnh, Bắc Tảo không dám nói nữa, bắt đầu từ nửa năm trước, anh đã bày ra thói quen này trước mặt cô.

Lúc mới xác định quan hệ yêu đương, cô chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ chiếm hữu của Quý Dư Xuyên hơi mạnh nhưng lại nghĩ con trai ai mà chẳng có ý chiếm hữu với người yêu nên cũng không để ý lắm. Khi nghĩ kĩ lại thì đã quá muộn, cô đã lọt vào ổ sói, anh ngày càng thích chăm sóc dạy dỗ. Lúc cảm thấy như vậy, cô cảm thấy ngày càng không ổn.

Đến nay, anh càng ngày càng có nhiều cách để dạy dỗ cô, những vết thương lớn nhỏ trên người cũng xuất hiện, còn vết bầm trên mu bàn tay mà anh vừa bắn đỏ mấy ngày trước, cô đã bôi rất nhiều thuốc mỡ nhưng nó vẫn còn hơi xanh.

Bữa tối, anh làm món thịt kho và sủi cảo yêu thích của thích của cô nhưng điều khác biệt là cô phải quỳ trên mặt đất trước khi ăn và chỉ khi có biểu hiện tốt mới được ăn trên bàn.

Vừa mới bắt đầu dạy dỗ, những thói quen từ nhỏ của cô đều bị cưỡng ép sửa lại, bắt đầu từ những chi tiết nhỏ, tôn nghiêm học được 20 năm qua dần dần biến thành loại tự ti nhu nhược này, chỉ nghe lời mỗi mình hắn.

Bữa cơm ngon ngọt được đặt ở trước mặt, Bặc Tảo lưng thẳng quỳ, hai tay bấu chặt đùi, vẻ mặt thống khổ đáng thương, ánh mắt nhìn thẳng vào món thịt kho béo ngậy, mùi thơm thoang thoảng trong không khí, cô đã đói đến mức bụng nhỏ kêu lên.

Quý Dư Xuyên ngồi trên ghế ăn giám sát tư thế quỳ của cô, tay cầm roi vì muốn cô thích mà cố ý dùng roi thành màu hồng.

Nhưng dường như cô không thích chiếc roi màu hồng này cho lắm.

Mười phút trôi qua, rau sắp nguội, trên bề mặt miếng thịt ba chỉ xuất hiện một lớp váng dầu, cơ thể cô dần trở nên cứng đờ, chân tê cứng, nhưng vẫn kiên trì quỳ.

Cô nhớ rõ có lần chính mình không nghe lời, bị phạt ba ngày không được ăn cơm, cuối cùng chịu không nổi cơn đói mà ngất xỉu.

“Được rồi, hôm nay biểu hiện của em không tồi, lên ăn cơm đi.”

Lúc cô chuẩn bị đứng dậy, người đàn ông ho khan một tiếng, khiến cô sợ hãi quỳ xuống lần nữa, do dự nói: "Cảm ơn ... Chủ nhân."

Hai chân run rẩy, cô đương cầm chén, run rẩy ngồi vào bàn, lại tiếp tục chống tay lên đùi chờ lệnh của anh.

"Ăn thôi."

Bặc Tảo cuối cùng cũng cầm đũa lên, không nói hai lời, gắp một miếng thịt kho mình mơ ước nãy giờ cho vào miệng, hương vị nháy mắt thỏa mãn làm cô muốn khóc, quên luôn cái chân đang tê cứng của mình.

Cô lại không thấy được nụ cười giảo hoạt của nam nhân.

Đưa trái táo ngọt ngào cho cô, cũng là một phần kế hoạch của hắn.