Chương 3-1

Sau khi tốt nghiệp đại học, Bặc Tảo đã làm trợ lý cho luật sư, nhưng công việc kéo dài chưa đầy ba tháng này không mang lại kết quả gì cho cô.

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Quý Dư Xuyên, cô đã từ chức.

Sau đó, cô bị mắc kẹt trong vòng lặp tìm việc vô tận, có thể là xin nghỉ sau ba ngày làm việc, hoặc là đậu phỏng vấn nhưng anh không chịu để cô đi.

Sau ba tháng nhàn rỗi ở nhà, cô đã thành người vô công rỗi nghề , cho dù bây giờ có hỏi tìm một công việc, cô cũng sẽ không tìm được cho mình một công việc thích hợp

Bặc Tảo là người dễ mềm lòng, Quý Dư Xuyên nói gì, cô đều nghe nấy. Trước mặt cô, anh luôn tỏ ra mình là một người chín chắn phi thường, thậm chí còn phân tích ưu khuyết điểm cho cô. Rõ ràng cô muốn trở thành luật sư, nhưng cô lại không có tài ăn nói như anh, tính cách lại hay do dự, sống nội tâm, cô thấy mình làm gì cũng sai nên luôn lắng nghe ý kiến

của anh và kể cho anh nghe hết mọi chuyện lớn nhỏ.

Không nghĩ tới, anh đã dần thay đổi tính cách của cô một cách thật tinh vi, và khiến cô luôn ngu ngốc nghĩ rằng đó đều là lỗi của chính bản thân cô.

Bặc Tảo mỗi ngày đều sẽ đi mua đồ trước 5 giờ chiều, đợi Quý Dư Xuyên đi làm về sẽ nấu cơm, cô muốn ăn cái gì thì sẽ mua nguyên liệu để làm món đó, nhưng hôm nay Quý Dư Xuyên lại làm việc ở nhà nên hai người đi mua sắm cùng nhau.

Khi đến siêu thị lớn ở khu mua sắm dưới lòng đất, sẽ có rất ít người đến đây vì siêu thị được xây dựng trong khu biệt thự, người ngoài khó có thể vào được, nguyên liệu tươi sống mua và bán ngay trong ngày.

Quý Dư Xuyên một tay đẩy xe đẩy, tay kia ôm Bặc Tảo đi về phía khu hải shả.

"Hôm nay ăn cá nhé."

"Ừm."

Cô gật đầu không có ý kiến

gì, Quý Dư Xuyên rũ mắt hỏi: "Muốn ăn đồ ăn vặt không?"

"Không có."

“Anh sẽ không hỏi lần thứ hai.” Anh cười nghiêm giọng.

Bặc Tảo mím môi, không nhịn được liếʍ khóe miệng, "Em muốn ăn khoai tây chiên."

"Vị dưa chuột sao?"

"Ừm."

Anh nhìn về phía khu ăn vặt, cách chỗ này cũng không xa.

"Em đến đó trước đi, anh sẽ đến sau."

Bặc Tảo cười hì hì gật đầu, “Được!”

Hôm nay, cô mặc chiếc quần yếm màu xanh, cột tóc đuôi ngựa cao, trông giống như một học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3. Bặc Tảo nghe thấy được ăn quà vặt liền hưng phấn, cô mang một đôi giày vải màu trắng, nhanh nhẹn chạy đến khu ăn vặt, hệt như một đứa trẻ.

Chăm cô cùng chăm con nít cũng không có gì khác nhau mấy.

Quý Dư Xuyên cười khẽ.

Nhìn một cái liền lấy ngay hai gói khoai tây vị dưa, Bặc Tảo bỗng dừng một chút, lại chậm rãi để lại một gói.

Quý Dư Xuyên đã dạy nàng không được háu ăn.

Nhưng cô vẫn muốn ăn thạch, kẹo dẻo, nước ngọt mới ra nghe nói cũng rất ngon, lại còn có vị giống dưa chuột nữa, thật muốn ăn.

Bặc Tảo nũng nịu cắn môi dưới, cô xấu hổ nên không ngừng dùng ngón tay chọc vào cằm, buồn rầu ngồi xổm xuống phân vân không biết có nên lấy một chai hay không, vì sợ anh sẽ dạy dỗ mình, cả khuôn mặt nhăn lại hệt như bánh bao.

Xe đẩy chậm rãi tới gần, Bặc Tảo chỉ vào đồ uống, quay đầu bĩu môi hỏi: "Em có thể uống soda vị dưa chuột không?"

Vừa dứt lời, cô liền nhìn lên chiếc xe đẩy đầy thức ăn nhanh, một người đàn ông mặc áo gió màu nâu cà phê, vẻ mặt vô cùng sửng sốt, không khỏi gãi mũi nói “ Có thể.”

Bặc Tảo cảm thấy thẹn đến muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, vội vàng đứng dậy xin lỗi.

“Xin, xin lỗi, tôi nhận lầm người.”

Hắn cười cười, “tôi cũng nghĩ cô nhận lầm” giọng vừa văn nhã lại trầm trầm.

Bặc Tảo trong mắt thậm chí càng có hoảng sợ hơn, cầm khoai chiên quay đầu liền chạy.

Nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa, tay nắm chặt xe đẩy, Bặc Tảo chậm rãi đi tới trước mặt anh, cúi đầu, vẻ mặt đưa đám, lại nghe trên đỉnh đầu truyền ra một câu nói, cực kỳ lạnh lùng.