Chương 2-1

Cuộc họp lớp này đối với họ mà nói chỉ có nửa giờ, nhưng lại vô cũng náo loạn, khiến cho ai cũng cảm thấy không thoải mái.

Bặc Tảo ngậm miệng không nói chuyện chính mình có phải bị đánh hay không, một mực lắc đầu nói không có, sau khi dỗ dành nói chuyện hơn mười phút vẫn không chịu nói ra sự thật.

Quý Dư Xuyên nhận được cuộc gọi phải rời đi ngay, cô liên tục xin lỗi và nói vốn dĩ chính mình không sao cả, ý thức nắm tay anh bước đi cùng mình, cuối cùng buổi tụ họp tan rã không vui.

Bặc Tảo cũng nhận được rất nhiều danh thϊếp của luật sư, hy vọng rằng cô ấy có thể sử dụng chúng vào thời điểm thích hợp.

Ngồi trên xe, Bặc Tảo không dám ngẩng đầu, liều mạng hít mũi đến nghẹn ngào, dùng hai tay nhỏ bé nắm chặt váy, mu bàn tay bầm tím đau đớn, cảm xúc sợ hãi không nói cũng biết.

Quý Dư Xuyên lấy khăn giấy ra và lau mũi cho cô.

“Ô thực xin lỗi…… Thực xin lỗi.” Cô sợ hãi run lên, người đàn ông không nói tiếng nào, thả khăn giấy xuống và thắt dây an toàn cho cô.

Về đến nhà, cả buổi không nói lời nào, vào trong thư phòng bắt đầu gọi điện thoại, cửa thư phòng khép hờ, Bặc Tảo có thể nghe ra được ngữ khí của hắn vô cùng không tốt, bình thường làm việc, anh cũng ít khi nói chuyện khó chịu với người khác.

Phòng họp ngăn cách màn hình máy tính, không khí yên lặng đến không dám thở.

“Còn có cái vấn đề gì sao”

Giọng nói của hắn trầm xuống đến cực điểm, "Lần sau còn xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy, tất cả phải——"

Thấy giọng của hắn dừng lại ở đó, mọi người đều nhìn về phía màn hình lớn, ánh mắt của người đàn ông hơi giật mình, lông mày lạnh lùng xa cánh, trong lòng họ có chút kinh ngạc, nhưng hiển nhiên bọn họ không phải là người mà hắn đang nhìn.

Một giám đốc điều hành chuẩn bị phát biểu, vậy mà video đã kết thúc ngay lập tức.

Bặc Tảo mặc một chiếv váy ngủ màu vàng nhạt, quỳ gối trước cửa thư phòng, chậm rì rì bò đến bên chân hắn, thuận theo cúi đầu, tự mình quỳ làm lộ bắp chân trắng nõn.

“Quỳ làm cái gì?” Hắn buông bút máy trong tay, vuốt ve đỉnh đầu cô.

“Hôm nay em đã phạm sai lầm.” Bặc Tảo cúi đầu, cọ ống quần hắn, động tác không thuần thục có chút mới lạ, chân tay cứng đờ không dám thả lỏng.

“Em đã làm gì sai?”

“Em không nên, không nên không khống chế tốt cảm xúc của chính mình, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Giọng cô nhẹ nhàng và run rẩy.

Quý Dư Xuyên cong lưng, nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, chạm vào gò má ửng hồng bằng những đầu ngón tay lạnh giá.

“Em không sai, vốn dĩ chính là lời nói thật, là anh tát em, tối hôm qua làm em chịu ủy khuất.”

Tưởng tượng đến đêm qua, nước mắt Bặc Tảo trào ra ngay lập tức, đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tiếng khụt khịt đặc biệt gấp gáp, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lùng và đờ đẫn, híp lại giống vừa như một con sói lại như một con hổ, hắn sẽ không bao giờ quên hôm qua hắn đã phát hỏa với cô như thế nào.

" Tảo Tảo đừng khóc. Anh đã quỳ xuống cầu xin em tha thứ. Chính em đã nói tha thứ cho anh. Nếu như em thấy không đủ, anh có thể quỳ xuống ngay bây giờ.

“Ô..... hức, em tha thứ, tha thứ cho anh, nhưng mà em không muốn lại bị đánh, ô ô anh mỗi lần xuống tay đều rất nặng, đau lắm, thật sự rất đau!”

Cô đỏ mặt vì khóc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như cái bánh bao, không cam lòng lại miễn cưỡng, làm nhân tâm vỡ đầy đất.

Quý Dư Xuyên ôm chặt cô vào lòng, hít lấy hương thơm từ cơ thể cô, chính bông hoa mẫu thân đơn thuần này khiến anh vừa yêu vừa hận, bạo ngược không thể khống chế được.