Chương 1-2

“Tảo Tảo, em khẩn trương như vậy, là sợ người khác nhìn không ra sao?”

“Không…… Không.”

Bặc Tảo đôi môi run rẩy, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm khăn trải bàn màu đỏ.

Một bạn nữ ngồi bên cạnh đưa một chai nước đào qua, "Tảo Tảo! Uống cái này đi, tớ nhớ cậu rất thích uống nước đào."

Không chờ cô mở miệng, Quý Dư Xuyên đột nhiên vươn tay ra.

Câu "Tớ đến đây" bỗng nhiên mắc kẹt trong cổ họng, cả phòng bao lặng đi một lúc.

Mọi người chỉ thấy Bặc Tảo ôm đầu, cuộn tròn thân mình lại, nép vào bạn học nữ bên cạnh phát run, phòng bao yên tĩnh đến mức cây kim rớt cũng có thể nghe được, đến cả tiếng hàm răng cô run lên, cũng nghe lớn tiếng hơn bình thường.

Ngón tay thon dài của nam nhân vươn ra giữa không trung, bạn học nữ vội vàng ôm cô vào lòng, đứng dậy hét to vào hắn.

“Quý Dư Xuyên anh thật không phải người! Anh đánh Bặc Tảo có phải hay không! Anh con mẹ nó có phải đàn ông hay không, cái chuyện đánh phụ nữ mà anh cũng dám làm!”

“Ai da ai da, bình tĩnh một chút! Viên Thất cô đừng nôn nóng.”

“Đừng nóng vội cái cái gì đừng nóng vội! Cố Đông Dương anh vừa rồi là không thấy được Bặc Tảo trực tiếp sợ tới mức trốn trong lòng Viên Thất sao!”

Phía sau đã có mấy người phụ nữ đứng dậy chất vấn Quý Dư Xuyên.

Đám đàn ông kia hiện tại cũng không thể nói đỡ giúp hắn, vừa rồi Bặc Tảo đúng thật đã theo bản năng tỏ ra sự sợ hãi, đúng là hết đường chối cãi.

Quý Dư Xuyên rũ mắt rồi cười nhẹ, “Có lẽ có một chút hiểu lầm. Hôm qua tôi đã chơi một trò chơi với Bặc Tảo và có lẽ tôi đã hơi nặng tay. Sáng nay vẫn chưa phản ứng lại kịp."

“Chơi cái trò chơi gì? Quý Dư Xuyên, tôi mắt mù mới tin anh là một người quân tử! Tốt xấu gì anh cũng học Luật, dù hiện tại không làm luật sư, kế thừa công ty ba anh, như thế nào, có tiền liền bắt đầu học được bộ dạng của tư bản? Thích đánh phụ nữ phải không!”

Bặc Tảo thấp thỏm từ trong lòng ngực Viện Thất ra, thanh âm nhỏ bé nhưng cứng cỏi, “Mình không có việc gì, Viên Thất, mình thật sự không có việc gì.”

“Cậu cái gì mà không có việc gì ! Ngẩng đầu để mình nhìn xem mặt cậu nào.”

Cô cảm thấy ngón tay sờ vào có gì đó không ổn, "CMN, thoạt nhìn tôi còn tưởng là đỏ mặt! Cậu bị anh ta tát có phải hay không?"

"Fuck, Qúy Dư Xuyên, anh không xứng đáng là một người đàn ông!"

Anh duỗi tay bắt lấy cô, nhẹ giọng mắng một tiếng: "Tảo Tảo, anh không đánh em, trong lòng em rõ ràng nhất!”

Cô không dám nhìn người đàn ông sau lưng, nước mắt lăn dài, chóp mũi mềm mại lập tức đỏ bừng. Tính cách của Bặc Tảo là thế này, không nói dối, không ngụy biện, và càng không thể chịu đựng được một người nào đó đối xử dịu dàng, quan tâm và bảo vệ cô ấy.

"Mình, mình không sao, chính mình không cẩn thận chạm phải."

Viên Thất nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn anh, "Còn phải phản bác cái gì nữa? Nếu một mình cô ấy tự mình chạm phải, cô ấy có thể khóc như thế này sao!"

Phía sau lại có vài người kéo khoảng cách hai người họ ra xa.

"Đừng khóc Tảo Tảo, chỉ cần cậu nói rõ ràng mọi chuyện cho bọn tớ.”

Quý Dư Xuyên đứng dậy muốn ôm nàng, lại bịbCố Đông Dương ở phía sau giữ chặt.

“Dư xuyên, nói thật đi, rốt cuộc cậu có đánh Bặc Tảo không?”

"Không."

Người đàn ông khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng, đôi mắt đen u ám nhìn Bặc Tảo bị vây quanh, quai hàm sắc bén hơi căng lại.