Chương 3.1

Từ Uyên Thanh rũ mắt nhìn xiềng xích trên cổ tay y, lên tiếng hỏi: “Chìa khóa ở trên người bọn hắn phải không?”

Hắn đem y trở thành một tiểu tu sĩ bị ma tu bắt tới chuẩn bị lấy linh căn.

Y nghĩ: Hắn vẫn thích giúp đỡ kẻ yếu như vậy.

Từ Uyên Thanh chuẩn bị đứng dậy, đi đến gần xác của hai gã ma tu tìm chìa khóa.

Y theo bản năng duỗi tay, giữ chặt cổ tay của hắn, đầu ngón tay lại rất nhanh lùi về.

Từ Uyên Thanh quay đầu lại, an ủi cười với y, nói: “Đừng sợ, ta đi tìm chìa khóa, sẽ trở lại rất nhanh.”

Khi Từ Uyên Thanh đi tìm chìa khóa, y ngồi ở bên cạnh tế đàn, an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn.

Một lúc sau, y lại ho nhẹ. Thanh âm của y khiến Từ Uyên Thanh quay lại.

Từ Uyên Thanh vẫn chưa tìm thấy chìa khóa, ánh mắt rơi vào trên người hồng y thiếu niên ngồi trên tế đàn. Mái tóc đen tán loạn, nhưng không hề hỗn loạn, ngược lại cảm giác rất ngoan ngoãn. Dáng vẻ ngoan ngoãn đối lập với thân hồng y đỏ rực. Hoa đào bị gió thổi rơi xuống vai thiếu niên, sau đó rơi xuống tế đàn, dính chút máu.

“Ta không tìm được chìa khóa ở trên người bọn họ.”

Từ Uyên Thanh bước nhanh tới, giải thích nói: “Trong tông môn của ta có một vị tông sư, là người am hiểu các cơ quan tinh xảo, có lẽ thúc ấy sẽ có biện pháp cởi bỏ xiềng xích.” Hắn dừng một chút, dùng ánh mắt trong trẻo ấm áp nhìn thiếu niên, hỏi: “Ngươi nguyện ý đi cùng ta không?”

Y nhìn Từ Uyên Thanh, gật gật đầu, đang muốn mở miệng, vừa định nói lại ho nhẹ.

Từ Uyên Thanh chú ý tới máu tươi chảy ra giữa ngón tay y, nghĩ y bị thương, duỗi tay đỡ lấy y. Khi đến gần, hắn ngửi thấy một mùi hương, rất nhẹ rất nhạt, là hương hoa đào, ngọt mà không ngấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, thiếu niên ngã vào l*иg ngực hắn.

Từ Uyên Thanh ngơ ngẩn, hô hấp ngừng lại.

Hắn vội vàng vươn tay, đầu ngón tay đặt ở trên cổ tay của thiếu niên, kiểm tra tình trạng thân thể của y.

Từ Uyên Thanh nhanh chóng bế y lên, xoay người lao ra ngoài. Trước khi tiến vào khu rừng rậm này, hắn đi cùng với những đệ tử khác của Thiên Diễn Tông, trong lòng vì có dự cảm, nên yêu cầu những người khác trở về thị trấn canh gác trước.

Khi Từ Uyên Thanh ôm người trở lại chỗ ở, những thành viên khác của Thiên Diễn Tông nhanh chóng chạy ra chào đón.

“Từ sư huynh!”

“Tiểu sư huynh, huynh rốt cuộc đã trở lại!”

Bọn họ nhìn thấy trong l*иg ngực Từ Uyên Thanh ôm một người, sôi nổi hỏi: “Tiểu sư huynh, trong lòng huynh ôm ai vậy?”

“Người này bị thương sao?”

Từ Uyên Thanh đem người mang về phòng mình, một y tu, người mà đã được thông báo trước đến trị thương lách vào giữa đám sư đệ sư muội chạy vào hỏi:” Ở đâu? Ở đâu? Người bệnh mà ngươi nhắc tới trong thông linh đâu rồi?”

Lúc Từ Uyên Thanh dùng thông linh truyền lời có nói rõ ràng bản thân đã cứu một người, người này bị thương rất nghiêm trọng, cuối cùng qua miệng người này lại thành hắn cứu được một tên ma ốm.

Từ Uyên Thanh cũng không so đo quá nhiều, chỉ nói: “Tạ Thuật, ngươi mang Càng đan đến chưa?”

Tạ Thuật là người của gia tộc họ Tạ, là gia tộc y tu đứng đầu Đông Hoang, những y tu đứng đầu đều xuất thân từ Tạ gia.

Càng đan của Tạ gia, được xưng là là Đông Hoang nhất tuyệt.

“Ta phải xem chỗ bị thương trước, mới có thể biết người này có nên dùng Càng đan không.”

Từ Uyên Thanh đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Tạ Thuật. Hắn đi ra cửa, đơn giản giải thích, bảo những người khác không cần chờ đợi.

Từ Uyên Thanh nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Tạ Thuật truyền từ sau lưng, hỏi:” Từ Uyên Thanh, ngươi nhặt tên ma ốm này ở chỗ nào? Sao y lớn lên lại giống ngươi như đúc?”

Lời của Tạ Thuật vừa nói ra, cảm giác không tự nhiên trong lòng Từ Uyên Thanh từ nãy giờ cuối cùng cũng có kết quả.

Từ Uyên Thanh đến bên người Tạ Thuật, Tạ Thuật vừa bắt mạch vừa kinh ngạc cảm thán nói: ”Tiểu tử này thật sự không phải đệ đệ thất lạc nhiều năm của ngươi ư?”

Từ Uyên Thanh rũ mắt nhìn về phía thiếu niên nằm ở trên giường.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Thật sự rất giống?”

Tạ Thuật nói: “Nhìn kĩ một chút, ít nhất giống đến tám phần.”

“Còn lại hai phân không giống, ta cũng không nói ra được là chỗ nào không giống.”

Dù sao, lần đầu tiên hắn nhìn y, liền cảm thấy người này là Từ Uyên Thanh. Đến lúc xem lại, hắn lại cảm thấy chỉ có tám phần giống.

“Ta cũng không nghe người Từ gia nói qua, ngươi còn có đệ đệ nha?”

Tạ Thuật kiến nghị nói: “Bằng không, ta sờ xương y, xem xem dung mạo của y có phải thật như vậy hay không?”

Dứt lời, khi Tạ Thuật đang định ra tay, đã bị Từ Uyên Thanh gạt tay.

Từ Uyên Thanh nói: “Trị thương cho y trước đi.”

Tạ Thuật ăn đau, thu hồi tay lại, lấy từ túi trữ vật ra Càng đan, nói: “Tiểu tử này bị thương khá nghiêm trọng, không biết tại sao lại bị như vậy, chỉ có thể dùng Càng đan áp chế thương thế.”

“Sau đó phải về tông môn của ngươi tiếp tục trị liệu mới được.”

“Nguyên nhân y hôn mê là do linh lực trong thân thể y hỗn loạn, lúc thì cường thế, lúc lại suy nhược.” Tạ Thuật tiếp tục nói, “Ngươi dùng linh lực thay y chải vuốt là được.”

Tạ Thuật nói xong, lại chú ý tới xiềng xích trên người y, hỏi: “Ngươi nhặt người này sao lại còn mang theo xiềng xích?”

“Y tên gọi là gì?”

Từ Uyên Thanh nói: “Không rõ lắm.”

Tạ Thuật lại hỏi: “Thân phận của y là gì?”

“Không rõ lắm.”

“Người này tình huống như thế nào, ngươi cũng chưa tìm hiểu, đã nhặt y về.” Tạ Thuật kinh ngạc cảm thán nói, “Ngươi không sợ y là nhân vật nguy hiểm nào đó à?”

“Từ Uyên Thanh, nam nhân lạ mặt nằm ven đường không thể tuỳ tiện nhặt về, dễ xảy ra chuyện.”

Từ Uyên Thanh hỏi lại: “Ngươi cảm thấy y là người xấu?”

“Nếu nhìn gương mặt này……” Tạ Thuật khẳng định nói, “Ta làm sao dám nói y nhìn giống người xấu?”

Vừa nhìn gương mặt Từ Uyên Thanh, dù nhìn như thế nào thì đều sẽ cảm thấy không phải người xấu.

Từ Uyên Thanh kể lại sự tình cho Tạ Thuật nghe, Tạ Thuật hô: “Từ thiếu chủ, ngươi bình thường thích giúp đỡ kẻ yếu ta không nói làm gì, người này vừa nhìn liền biết là nhân vật nguy hiểm, ngươi sao còn dám cứu?”

“Y xuất hiện ở trên tế đàn thần bí kia, xung quanh y có hai tên ma tu một chết một bị thương.”

Tạ Thuật nghiêm túc hỏi, “Ngươi chẳng lẽ không nghi ngờ hai tên ma tu một chết một bị thương liên quan đến tiểu tử này ư?”

Từ Uyên Thanh nói: “Tên ma tu chết là cao thủ dùng độc và ám khí, vết thương trí mạng là một mảnh đao, tên ma tu còn lại là cao thủ dùng đao, vết thương của hắn ta là do ám khí và độc tạo thành.” Lúc hắn tìm chìa khoá xiềng xích đã quan sát được.

Tạ Thuật theo bản năng nói: “Cho nên, xảy ra nội chiến giữa hai tên ma tu đó?”

———

Ghi chú: Càng đan là linh đan trị thương