Chương 3.2: Ta tên Vân Dung Thanh.

“Là y nói cho ngươi biết à? Thật trùng hợp.”

“Y chưa giải thích bất cứ điều gì.”

Nếu giải thích, thì sẽ nghi ngờ.

Không giải thích, đó là trùng hợp.

Tạ Thuật nghe vậy, đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Từ Uyên Thanh ngồi bên cạnh chải vuốt linh lực hỗn loạn trong cơ thể y, không nói thêm gì nữa. Theo cách nhìn của hắn, hai người họ giống như hai mặt của một tấm gương đồng, dung mạo giống nhau, ở đối diện nhau. Hắn cùng Từ Uyên Thanh là bạn tốt quen nhau từ nhỏ, biết rất rõ tính cách của Từ Uyên Thanh. Tuy nhiên, chuyện gì Từ Uyên Thanh quyết định làm , thì dù có là ai cũng không cản được. Từ Uyên Thanh cho rằng thiếu niên thần bí này không phải là người xấu, thì nhất định sẽ cứu người này.

Cuối cùng, Tạ Thuật tựa hồ nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "À, đúng rồi, sau đó ngươi có nhìn thấy cái tên Trần An kia không? Tiểu tử này quật cường, chạy ra ngoài tìm ngươi.."

"Không có." Từ Uyên Thanh tranh thủ thời gian trả lời, "Ngươi đi ra ngoài viện xem hắn đã trở lại chưa? Nếu không, lát nữa ta đi ra ngoài tìm hắn… "

“Được, được.” Tạ Thuật không chịu nổi cái tính lúc nào cũng thích ôm việc của hắn, vội vàng gật đầu, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài tìm, được không? Không cần ngươi tìm." Tạ Thuật dứt lời, xoay người ra cửa.

Vừa ra khỏi viện, hắn gặp Trần An mặc lam y đang đi về phía hắn.

“Trần An?”

Tạ Thuật kêu một tiếng, thấy Trần An nửa cúi đầu, vẻ mặt có chút thẫn thờ, lại kêu một tiếng nữa.

“Trần An?” Tạ Thuật thấy Trần An ngẩng đầu, mới hỏi, “Ta gọi ngươi hai lần rồi.”

Trần An ánh mắt hơi lóe, trả lời: "Tạ sư huynh, ta nghe nói Từ sư huynh đã trở về, có lẽ là lúc ta tìm Từ sư huynh, vô tình lướt qua huynh ấy mà không biết, cho nên vội vàng trở về."

Tạ Thuật kỳ quái liếc hắn, nói thầm: “Ta cũng không hỏi ngươi đã làm gì? Giải thích nhiều như vậy làm gì…”

Thấy Trần An muốn đi vào, hắn vội vàng ngăn lại, nói: " Từ Uyên Thanh mang một người về, đang ở bên trong cứu người, ngươi đừng quấy rầy hắn.”

Tạ Thuật vừa nói, vừa xoay người khép hờ cửa.

"Tu luyện cho tốt, không nên tham gia những chuyện như này." Tạ Thuật nói: "Tu vi của ngươi thấp như vậy, đừng chạy loạn đi gây phiền phức cho Từ sư huynh của chúng ta."

Trần An không nói gì.

Tạ Thư liếc hắn một cái, cười khoác lên vai Trần An, hỏi: "Trần sư đệ, không hiểu sao ta cảm thấy ngươi có chút sợ ta?"

Trần An nhỏ giọng nói: “Không phải, là kính trọng.”

“Ta có cái gì đáng để kính trọng?” Tạ Thuật hỏi.

Trần An trầm mặc.

Tạ Thuật lại hỏi: “Ngươi đối với Từ sư huynh cũng là kính trọng?”

Hắn vẫn tươi cười hỏi tiếp.

Hai người cùng đi một đoạn đường, Tạ Thuật cười nói: "Hi vọng sự im lặng của ngươi chính là đáp án."

Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Trần An, lớn tiếng nói: "Về chăm chỉ tu luyện đi."

Thật sự cho rằng hắn nhìn không ra tâm tư của Trần An sao?

Tạ Thuật hắn lớn như này, cũng không phải ăn chay.

Hôm nay người nhìn ra tâm tư của Trần An là hắn, hắn còn có thể cười hì hì nhắc nhở chỉ điểm vài câu. Nếu là cái tên độc ác của Hoắc gia, có khi giờ cũng không biết nên tìm Trần An ở đâu.

Tạ Thuật nghĩ đến cái tên độc ác Hoắc gia kia, lại nghĩ đến lần này Từ Uyên Thanh mang về một thiếu niên, đầu có chút lớn.

Đau đầu.

Sau nửa canh giờ, Tạ Thuật quay trở lại phòng của Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh đang ngồi trong viện, trước mặt là một màn lưu ảnh đang lơ lửng.

Tạ Thuật đến gần, nhìn thoáng qua, nói: “Ngươi vì thiếu niên trong kia, thật đúng là rầu thúi ruột ha.”

Trong màn lưu ảnh, là vị tông sư am hiểu các cơ quan tinh xảo của Thiên Diễn Tông gửi cho hắn một hình ảnh qua lưu ảnh, đang nói về cách làm thế nào để cô đọng linh lực và biện pháp mở khoá.

Từ Uyên Thanh dời mắt, nhìn về phía Tạ Thuật, hỏi: “Trần An…”

Tạ Thuật xua xua tay nói: “Trần An có thể có chuyện gì chứ, hắn trở lại từ lâu rồi.”

“Người ở trong phòng, hình như tỉnh rồi?”

Khi Từ Uyên Thanh định nói gì đó nữa, thần sắc hơi giật mình.

Chợt, hắn đứng dậy đi vào phòng, đẩy cửa phòng đang khép hờ ra.

Sau khi y tỉnh dậy, ngồi ở cạnh giường, nhìn chằm chằm hai chiếc ổ khoá trên cổ tay y.

Trước kia là y tự mình đeo lên.

Chỉ có vật nguy hiểm, mới có thể bị khoá.

Khi cửa phòng phát ra âm thanh mở cửa, y nhẹ nhàng nâng mi, nhìn người đứng ở cửa.

Ánh mắt y rơi trên y phục tuyết trắng của Từ Uyên Thanh, màu tuyết tựa như mây khói, vương trên đó một chút sắc đỏ tươi.

Vết máu này, là y lưu lại trên góc áo hắn, còn chưa bị rửa sạch, như là một ấn ký xinh đẹp chỉ thuộc về y.

Ấn ký mà y lưu lại.

“Ngươi tỉnh rồi.” Từ Uyên Thanh đi nhanh đến, cầm bình linh đan đang đặt trên bàn, đặt trước mặt y, nói: “Đây là Càng đan của Tạ gia, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, cần phải lấy nó áp chế trước.”

“Càng đan?”

Y nhìn bình linh đan trong tay Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh còn chưa trả lời, âm thanh lớn tiếng của Tạ Thuật từ ngoài cửa truyền vào, thở dài nói: “Xem ra linh đan của Tạ gia ta cũng chẳng có bao nhiêu nổi tiếng a.”

Tạ Thuật bước vào, chạm mắt với người ngồi bên giường.

Khoảnh khắc ấy, hắn có chút ngộ ra.

Hắn rốt cuộc biết hồng y thiếu niên khác Từ Uyên Thanh ở điểm nào.

Dung mạo tương tự, nếu Từ Uyên Thanh là trăng thanh gió mát, thì thiếu niên này lại là đoá hoa có độc diễm lệ, nổi bật.

Tạ Thuật dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Linh đan nhà ta đối với vết thương nhẹ có thể trị thương, đối với vết thương nặng có thể làm chậm. Ngươi từ đâu tới? Thế mà lại không biết đan dược Ta gia ta được gọi là Đông Hoang nhất tuyệt ư?

“Đông Hoang…”

Từ Uyên Thanh đi đến gần, nghe thấy y lẩm bẩm, phát hiện ánh mắt y vẫn luôn nhìn hai ổ khoá trên cổ tay, liên bảo Tạ Thuật ra ngoài trước

“Ta đi ra ngoài trước?”

Tạ Thuật kinh ngạc, giơ tay chỉ vào chính mình, nghi ngờ nói: “Từ Uyên Thanh, ngươi như thế nào còn gặp sắc…”

… Quên bạn?

“Phi phi phi.”

Tạ Thuật nhìn chằm chằm gương mặt giống hệt gương mặt của Từ Uyên Thanh, nói cũng nói không nên lời câu “thấy sắc quên nghĩa”.

Thấy sắc quên bạn?

Ai mà có thể nổi sắc tâm với người có khuôn mặt y hệt mình cơ chứ.

Một lúc sau, Tạ Thuật lắc đầu, xoay người rời đi.

Từ Uyên Thanh trong tay còn cầm bình đan dược, sau khi mở ra liền uống một viên đan dược trị thương trước mặt y.

Y vẫn an tĩnh nhìn Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh giải thích nói: ”Thuốc trị thương này có tác dụng áp chế vết thương của ngươi.”

Hắn đưa bình đan cho y.

“Cảm ơn.”

Y nói câu cảm ơn, duỗi tay cầm bình đan trong tay Từ Uyên Thanh.

Khi y giơ tay, xiềng xích trên cổ tay phát ra một chuỗi tiếng vang thanh thuý, dễ nghe đến lạ lùng.

Từ Uyên Thanh nghe thấy, ánh mắt dừng trên cổ tay cực kỳ mảnh khảnh kia một giây, rồi mau chóng rời đi.

Hắn cảm giác được trên ngón tay cầm bình đan truyền đến một tia hơi ấm, hắn theo bản năng buông tay ra, lập tức nhớ tới cái gì, lại giơ tay lên.

Y bình tĩnh cầm bình đan dược, không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc hay biểu cảm nào khác trên khuôn mặt.

Từ Uyên Thanh thấy thế, thu hồi tay, ngón tay thon dài chậm rãi co lại.

Hắn nhìn thiếu niên trước mặt hơi hơi ngửa đầu, cầm bình đan dược lấy ra một viên uống.

Mái tóc đen, một thân hồng y, chiếc cổ trắng nõn thon dài của y lộ ra một cách không chút che giấu, mỏng manh dễ gãy, y thoạt nhìn rất mẫn cảm lại có chút phòng bị.

Từ Uyên Thanh nghĩ đến những lời nói kinh ngạc của Tạ Thuật, nói hắn và thiếu niên trước mặt có dung mạo giống nhau…

Cho nên, bọn họ thật sự rất giống nhau ư? Giống đến nỗi người khác cũng không phân biệt được.

Ánh mắt Từ Uyên Thanh dừng trên khoé môi y, thấy y hơi nhấp môi dưới.

Trong nháy mắt, hắn chợt nhận ra chính mình quan sát người ta kỹ càng quá mức,vội vàng dời tầm mắt, tìm đề tài nói:

Trước kia ta có nói với ngươi, trong tông môn của ta có một vị tông sư, là vị am hiểu các cơ quan tinh xảo ngươi nhớ không? Ta vừa rồi có hỏi qua thúc ấy…”

“Về xiềng xích trên tay ngươi, có lẽ ta có thể thử một lần, xem có thể cởi bỏ nó hay không.”

Từ Uyên Thanh dứt lời, đợi một lúc lâu sau, mới nghe thấy thanh âm của thiếu niên hơi mang chút chần chờ vang lên: “Ngươi… muốn mở khóa cho ta?”

“Ta có thể thử xem.”

Y trầm mặc.

Y nghĩ rằng: Y đã nói với hắn, vật nguy hiểm mới có thể bị khóa lại.

Cuối cùng, y nói một tiếng “Cảm ơn”.

Từ Uyên Thanh cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận nghiên cứu cách mở khóa.

Một lúc lâu sau, hắn giơ tay dừng ở trên ổ khóa, ngưng tụ ra một tia linh lực, dùng tâm trí điều khiển linh lực mở khóa.

Y an tĩnh nhìn người gần trong gang tấc, ánh mắt dừng ở sườn mặt nghiêng của hắn, từ đầu lông mày đến lông mi, từ mũi đến môi, từ cổ đến hầu kết.

Ở nơi hắn không nhìn thấy, ánh mắt y tùy ý làm bậy, rồi lại thật cẩn thận rời đi.

Cuối cùng, y nhìn về phía đôi tay của Từ Uyên Thanh đang giúp y giải khóa.

Chỉ cần Từ Uyên Thanh nghiêm túc tìm kiếm, sẽ phát hiện chìa khóa cởi bỏ xiềng xích giấu ở bên hông y, sau đó chọc thủng lời nói dối của y.

“Ba.”

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Chợt, Từ Uyên Thanh đem xiềng xích từ trên cổ tay y gỡ xuống, ngước mắt nhìn về phía y, cong môi cười nói: “May mắn không làm nhục mệnh.”

Vật nguy hiểm, nên bị khóa lại.

Nhưng mà, hắn lại tự tay thả vật nguy hiểm là y ra.

Y nhìn Từ Uyên Thanh tươi cười, cũng nhẹ nhàng cười, nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.”

“Ta tên Từ Uyên Thanh.”

Từ Uyên Thanh giới thiệu chính mình, lại hỏi: “Ngươi ở đâu?”

“Ngươi tên là gì?”

“Ta họ Vân.”

Y tìm được một cái tên thuộc về mình, một cái tên đã từng bị hắn dùng qua.

“Ta tên Vân Dung Thanh.”

—————

Làm nhảm của editor: U là trời đến đoạn này mới phát hiện ra tên của ổng trong văn án mình ghi sai, do không soát lại bản raw 😂😂.

Giờ thì mình đã sửa lại rồi. Sửa thêm 1 vài từ không hợp lí của những chương trước như là lực lượng-linh khí, học rộng biết nhiều(đoạn này đọc raw cx k hiểu nên chém, đến tận hôm nay mới ngẫm ra🤣)(?)-am hiểu các cơ quan tinh xảo.v..v..

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~ đọc qua hãy theo dõi mình nhé để mình có thêm động lực làm nhé~~ Thanks.