Chương 2.2: Y hướng Từ Uyên Thanh.

Y nhận ra người thứ chín. Năm đó chính là người này dùng một thanh đao đánh hắn trọng thương.

Trừ người này, còn một người nữa.

“Vυ"t——“

Trong nháy mắt trường đao vang lên, một người từ bên cạnh lặng lẽ nhảy ra, tay cầm ám khí Thiên Cơ Hạp, hàng ngàn mũi nhọn sắc bén màu đen từ trong đó bắn ra, đánh úp y.

Cao thủ dùng đao.

Tông sư dùng độc và ám khí.

Hai người như này, tại sao lại nghe lệnh một tên ma tu tu vi chưa đến Nguyên anh?

Năm đó, bởi vì trọng thương, hắn ngay lập tức được đệ tử khác đưa về Thiên Diễn Tông dưỡng thương. Đến lúc quay lại điều tra việc này, rừng hoa đào đã bị một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ, tất cả dấu vết đều biến mất trong ngọn lửa.

Trong giây lát, lưỡi đao và ám khí đã đến gần, chỉ cách y không đến ba tấc.

Y vẫn bất động.

Nếu có người khác thấy, sẽ cảm thấy y sợ đến nỗi không thể phản kháng. Lưỡi đao đã ập đến, nhưng người dùng đao lại đột nhiên đông cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích. Không chỉ như vậy, ngay cả hàng ngàn mũi nhọn sắc bén của Thiên Cơ Hạp cũng đột nhiên dừng lại, không thể tiến lên nữa.

Dường như có một tấm chắn vô hình đã chặn nó lại!

Đây là…

Hai tên ma tu đứng hai bên đột nhiên ngước mắt liếc nhìn đối phương, hai người đều có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Ly Hợp, Độ Kiếp, Đại Thừa.

Đây rõ ràng là lĩnh vực mà chỉ có cường giả Độ Kiếp kỳ mới có được!

Từ Uyên Thanh chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nhỏ bé, sao có thể có lĩnh vực mà phải đến Độ Kiếp kỳ mới có thể có?

Ý nghĩ này không hẹn mà hiện lên trong đầu hai người cùng một lúc.

Sau đó, một tiếng huýt gió vang vọng chấn động bên tai bọn họ, lưỡi đao cùng ám khí đồng thời vỡ vụn!

Y giơ tay, tay áo cuốn lấy một mảnh đao, phất tay đâm ra.

Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ tay của tên ma tu dùng độc, máu tươi bắn tung tóe, bàn tay cầm Thiên Cơ Hạp lập tức vô lực buông ra. Khi Thiên Cơ Hạp rơi xuống, y lại ra tay, dùng sức khởi động cơ quan của Thiên Cơ Hạp. Hàng ngàn mũi nhọn sắc bén bay đi, xuyên thấu thân thể tên ma tu còn lại. Máu bắn ra từ sau lưng hắn ta, tản ra nhiễm đỏ những bông hoa đào vốn dĩ đã đỏ rực.

“Ngươi…”

“Tại sao lại có thể…”

Y quay đầu nhìn tên ma tu đang nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm. Y suy nghĩ, đối với cao thủ dùng độc và ám khí, cái gì mới là trân quý nhất, không muốn mất đi nhất.

Là đôi bàn tay và năm giác quan.

Y giải quyết xong tên thứ chín, đầu ngón tay trắng nõn lại nhiễm thêm sắc đỏ tươi.

Tên thứ mười vô lực ngã trên mặt đất, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.

Lúc y chậm rãi đi về hướng hắn ta, hắn ta sợ hãi lùi về sau.

Đột nhiên, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ ấy hướng ánh mắt nhìn về bầu trời phương xa, tựa hồ như đang do dự, y dừng bước.

Y chậm rãi thong thả quay lại ngồi trên tế đàn.

Y chọn nơi không bị máu tươi ô nhiễm, vạt áo dính đầy máu của y vừa vặn rũ ở mép tế đàn, y chậm rãi sắp xếp một chút rồi bất động.

Sợ chết khϊếp tên ma tu chỉ nghe tiếng loạt xoạt, sau đó nhìn thấy người trên tế đàn lặng lẽ ngồi đó, hắn ta ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Điều này giống như... Không, đây là diễm quỷ đến từ địa ngục. Tại sao y lại không động thủ? Là lại bị phong ấn sao? Hay là…

Ma tu kinh hãi đến ngây người nửa khắc , mới lấy tay chống xuống, nhanh chóng bò lên.

Sau một lúc lâu, hắn ta nảy sinh suy nghĩ ác độc, cầm theo một mảnh đao vọt qua ——

“Vυ"t!”

Âm thanh của trường kiếm phá không tới.

Khi y nghe thấy âm thanh của thanh kiếm, y khẽ ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn. Điều đầu tiên đập vào mắt y là bộ y phục màu tuyết trắng, viền áo bạc.

Người cầm trường kiếm đánh úp lại, một kiếm đánh lệch mảnh đao tên ma tu đâm tới. Mạt y phục tuyết trắng hoa văn mây khói kia, lạnh lẽo mờ mịt, đứng trước mặt y.

Y nhẹ nhàng vươn đầu ngón tay, từ xa đυ.ng vào góc áo thiếu niên. Y chú ý tới ngón tay nhiễm máu tươi, có chút ngây người, lại nghĩ tới lời nói của vô số người mắng y trước kia.

Đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.

Sau khi chết ngươi nhất định sẽ xuống địa ngục.

Nếu như làm lại từ đầu, y nên hướng thiện ư?

Thanh âm của kiếm dần dần biến mất, ánh mắt của y rơi trên bóng của người thiếu niên đang đi về phía mình. Khi thiếu niên đến gần, y ngước mắt nhìn về phía hắn.

Từ Uyên Thanh bạch y không dính bụi trần.

Khi mọi thứ bắt đầu lại, y sẽ hướng thiện ư?

Y che miệng ho nhẹ, máu từ khe hở giữa các ngón tay chảy ra.

Ống tay áo hơi trượt xuống, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, còn có... cổ tay lạnh như băng bị xiềng xích, chói mắt cực điểm.

Từ Uyên Thanh chú ý tới gông xiềng kia, vẻ mặt hơi giật mình.

Sau đó, hắn nghe thấy người này ho rất nặng, liền xua tan nghi hoặc, thu hồi kiếm, vội vàng lại gần hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Từ Uyên Thanh bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, tròng mắt đen như mực, trong suốt sạch sẽ.

Chỉ là, hắn cảm thấy này đôi mắt có chút quen mắt, lại nhất thời nhớ không nổi gặp qua ở nơi nào.

Hắn quan tâm hỏi: “Ngươi bị thương sao?”

Y nên hướng thiện sao?

Ý nghe thấy giọng nói của Từ Uyên Thanh, ánh mắt rơi trên người hắn.

Y im lặng lắc đầu, buông đầu ngón tay nhiễm máu của chính y.

Sau đó, y thật cẩn thận mà vươn đầu ngón tay, nắm lấy góc áo tuyết trắng của Từ Uyên Thanh.

Có một ít máu dính trên bộ đồ tuyết trắng của hắn, giống như ấn ký của riêng mình y vậy.

Y sẽ hướng thiện sao?

Y hướng Từ Uyên Thanh.