Chương 49: Chặt cây cải dầu

Editor: Selina

Chương 49: Chặt cây cải dầu

“Mạch Nha, ngươi muốn nói chuyện với ta nói sao?” Tạ Văn Viễn thực kích động. Nói thật, hắn chẳng có một chút hảo cảm nào với Hoành Quế Cần cả. Nữ oa kia nói chuyện quá thẳng thắn, sặc mùi chua ngoa khiến người ta tức chết, một chút đều không có ôn nhu khả nhân như Mạch Nha.

“Ách, thật sự cũng không phải cái gì quan trọng cả, ta không phải là mất trí nhớ sao? Một chút sự tình đều đã quên… Cái kia…” Nàng chỉ muốn biết rõ ràng, trước kia hai người bọn họ tiến hành đến một bước nào rồi, nhưng lời này muốn hỏi ra miệng như thế nào đây?

“Mạch Nha, ngươi có gì muốn nói liền nói đi, muốn đánh hay muốn chửi cũng được. Ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm chết a. Ta cũng biết ngươi với đối ta có tình ý, Mạch Nha, ngươi phải tin tưởng ta, từ đầu đến cuối, ta chưa từng có thay lòng.”

Lời này nếu như là trước kia, hắn là sẽ không nói. Trước kia chỉ có Mạch Nha cầu hắn, chứ không bao giờ có khả năng hắn chịu thua nàng. Nhưng hiện giờ tình thế bất đồng, nội tâm hắn có một ý tưởng lớn mật. Chỉ cần năm nay thi hương hắn có thể khảo được một cái công danh, thì không chỉ cưới Hoành Quế Cần, mà ngay cả Mạch Nha hán cũng có thể cưới trở về làm thϊếp. Tuy nói không phải ý kiến gì hay, nhưng trước mắt cũng chỉ có biện pháp này. Hắn để tay lên ngực tự hỏi, vẫn là thực thích Mạch Nha.

Gia hỏa này thật là tự đại đến hết thuốc chữa, Mạch Nha thật muốn cười to. Bất quá, nàng vẫn nhịn xuống, còn có chuyện càng quan trọng muốn hỏi hắn đây.

“Tạ đại ca, ta nói rồi, những việc trước kia ta đều đã quên. Bất quá, ta giống như nhớ rõ trước kia chúng ta chỉ mới nắm tay nhau mà thôi, đúng không?” Nàng thử hắn.

Người đọc sách có điểm này là dễ, trong đầu chính là một đống chữ nghĩa: “Cái gì bắt tay, ta trước nay chưa từng được nắm tay ngươi a? Ngay cả chạm vào cũng chưa chạm qua!”

“Nga… Nếu là như thế, ta với ngươi từ trước đến giờ có tính là cái gì đâu.” Trong lòng nàng cuối cùng cũng buông được một cục đá. Tay còn chưa nắm thì lấy đâu ra những việc thân mật hơn.

Tạ Văn Viễn bị nàng nói đến bất ngời. Trước kia Mạch Nha sẽ không nhanh mồm dẻo miệng như vậy: “Ta… Ngươi… Dù sao mặc kệ như thế nào, ngươi yên tâm, ta sẽ cưới ngươi. Chờ ta thi đậu công danh, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.”

Hắn cổ hủ, thật khiến người ta phản cảm, thật không hiểu trước kia “Mạch Nha” coi trọng hắn ở điểm nào: “Thực xin lỗi, ta còn muốn trở về nấu cơm, mẹ ta nói, khi ta một mình ở nhà thì phải đóng cửa cho kỹ. Cho nên, Tạ đại ca, ngươi muốn đi vào thành thì đi mau chút đi, đừng chậm trễ việc học.” Nàng lui ra phía sau vài bước, ngay trước mặt hắn, đem cửa đóng mạnh lại. Sau đó, lắc đầu, đến vườn rau hái rau.

Tạ Văn Viễn ăn phải một cú đóng cửa, văn nhân khí tiết, tất cả đều dồn hết lên não, lạnh mặt lẩm bẩm: “Hừ, chờ ta thi đậu công danh, xem ngươi còn có thể đem ta nhốt ở bên ngoài hay không!”

Rau dưa trong vườn đều kết quả hết rồi. Mạch Nha hái được mấy quả dưa chuột. Nhìn sang thấy có mấy quả cà chua cũng đã phiếm hồng, nàng cũng hái luôn rồi chúng đặt ở nơi râm mát, chờ nó tự mình chín. Bằng không nếu cứ để ở trên cây, sẽ bị chuột đất gặm, chim tước cũng tới ăn vụng.

Cây đậu đũa cũng có nhiều quả lắm rồi, từng quả dài ơi là dài rũ xuống, trông y hệt một cái mành treo trên giàn cây. Mạch Nha liền chọn mấy quả tươi non để hái, dùng nước muối yêm lên, để ngâm đậu, làm xong ăn sẽ giống như dưa muối.

Giữa trưa, nàng muốn nấu món gì đó mát mát một chút nên đã cán mì sợi. Đợi nước trong nồi sôi lên, cho vào chút mỡ heo, đánh tan mấy cái trứng gà. Đến khi bắc nồi xuống, nàng lại đem rau xanh bỏ đã rửa sạch sẽ bỏ vào vào, rồi rải lên chút lá hành tươi là xong.

Đậu tằm lớn lên rất nhanh, hôm nay mắt thấy có thể ăn, mấy ngày sau không để ý nó liền bắt đầu chậm rãi già rồi. Mạch Nha liền chế biến giống lần trước, dùng nước muối nấu một nồi to, ngâm đậu vào rồi ăn.

Cây cải dầu trong viện phơi dưới ánh mặt trời chói chang nay đã bùm bùm tách hạt.

Buổi trưa, Điền thị cùng Đông Sinh thu hoạch về, thuận tiện gánh hai gánh cây cải dầu trở về, phơi ở trong sân. Thấy chúng đã có chút đã tách hạt, Điền thị dứt khoát cởi giày, dẫm dẫm lên. (nàng chỉ dẫm dẫm đoạn đầu, chứ không phải là dẫm hết cả hạt giống!)

Đông Sinh buông đòn gánh, đến bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.

Mạch Nha từ phòng bếp ló đầu ra: “Mau rửa tay ăn cơm!”

“Ai, tới rồi.” Điền thị đáp lời, vẫn cúi đầu dẫm cây cải dầu.

Mạch Nha bưng mì sợi ra: “Nương, ngươi không thể chờ chạng vạng lại dẫm sao? Trời nắng như vậy, ngươi đứng ở sân không sợ nóng sao?”

Điền thị ha hả cười nói: “Tâm ngứa, thuận tiện liền dẫm.”

Đông Sinh rửa mặt xong, ngồi vào trong viện, cũng kêu nàng: “Nương, nhanh vào ăn cơm thôi, bằng không mì sợi đều nhũn ra hết.”

“Được được, ta tới liền đây.” Điền thị không tình nguyện đeo giày, buông mũ rơm.

Mạch Nha sớm sớm đã múc xong nước giếng để nàng rửa mặt rồi. Phơi nắng cả một buổi sáng, lấy nước giếng mát lạnh để rửa, cả người đều giống như sống lại một lần nữa: “Thật là thoải mái!”

Đông Sinh miệng to đang ăn dưa chuột, Điền thị ngồi xuống, nhìn một chút trứng gà trong chén, nhìn nhìn chén hai đứa nhỏ, hét lên: “Sao nương lại có nhiều trứng gà hơn so với các ngươi!”

Mạch Nha cười nói: “Đó là bởi vì ngươi lớn tuổi nhất, ngươi nếu mệt mỏi quá độ, ta cùng ca ca còn biết phải làm sao đây, cho nên ngươi nhất định phải ăn nhiều mới được.”

Đông Sinh miệng đang chứa đầy mì sợi, không rảnh lo nói chuyện, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

“Nhiều trứng gà như vậy, ngươi muốn đem nương no căng chết hả? Ai nha không được, hai ngươi mỗi người lấy một cái ăn đi.” Điền thị gắp trứng gà ra, đưa đến trước mặt bọn họ.

Đông Sinh cùng Mạch Nha đều nhất trí né tránh.

Mạch Nha nói: “Nương, ngươi lôi kéo gì thế, không phải là nhiều thêm mấy cái trứng gà sao? Lại qua chút thời gian nữa, gà con nhà ta đều sẽ đẻ trứng, đến lúc đó còn sợ không có trứng gà ăn? Thật là, nhanh nhanh ăn cơm, ăn xong rồi hai ngươi đều đi ngủ trưa một lúc, buổi chiều còn có nhiều việc muốn làm mà.”

Điền thị cảm động đỏ hốc mắt, đồng thời cũng thực vui mừng. Nàng hai đứa bé, nhưng so với con nhà người ta thì hiểu chuyện hơn nhiều.

Mạch Nha cũng không lập tức đem việc nhìn thấy Tạ Văn Viễn nói cho bọn họ. Không phải là có nguyên nhân gì khác, chẳng qua nàng thấy, việc đó căn bản một chút đều không quan trọng.

Ăn cơm xong, Điền thị lại đi dẫm hạt giống rau một hồi rồi mới đi ngủ.

Mạch Nha đem chén rửa sạch, lấy thêm chút nước cho gà, lại đi ra đằng sau nhìn nhìn mấy con ngỗng nhà mình. Xong xuôi nàng mới về phòng, chuẩn bị cũng ngủ trưa một hồi lúc. Mùa xuân dễ dàng mệt rã rời, nếu không ngủ một lúc, cả người liền mềm oặt, nhấc không nổi tinh thần.

Nàng mới vừa ngủ được không bao lâu, Điền thị liền ngáp dài dậy, đi đến nhà chính uống miếng chè đậu xanh mát lạnh, rồi đội lên mũ rơm, chuẩn bị muốn xuống ruộng.

Cửa viện vừa mở ra, nàng trợn tròn mắt: “Nha, các ngươi sao tới đây?”

Người tới không phải ai khác, là cữu cữu của Mạch Nha: Tôn Mậu Tài, một hán tử hàm hậu, thành thật, không biết giận.

Tôn Mậu Tài hướng Điền thị xin lỗi cười cười: “Tỷ tỷ, không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi đi?”

Điền thị đối với đệ đệ mình vẫn rất đau lòng: “Nhìn ngươi nói cái gì kìa, nhanh lên đi vào, bên ngoài nóng lắm, đừng đem hài tử nóng đến hỏng!”

Không sai, lúc này tới không chỉ có Tôn Mậu Tài, mà còn có hai hài tử xui xẻo của hắn, Cẩu Đản cùng Cẩu Thặng.

Cẩu Thặng bất quá mới có mười tuổi. Cẩu Đản thì nhỏ hơn một chút, một bộ dáng tầm năm sáu tuổi. Hai người bọn họ lớn lên rất giống nhau. Bất quá, Cẩu Đản tuổi còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, không giống Cẩu Thặng, vừa vào sân, liền nơi nơi vơ vét. Nhìn chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một cái, nhìn mà khiến người khác nhức đầu.