Chương 48: Gặp lại Tạ Văn Viễn

Editor: Selina

Chương 48: Gặp lại Tạ Văn Viễn

Lâm Hổ từ trên mặt đất bò dậy, tức giận chỉ vào nàng: “Ngươi mới không có mắt, người chắc nịch như vậy, thiếu chút nữa khiến ta bay ra xa!”

Mạch Nha chạy ra, nghe thấy hai người bọn họ lời qua tiếng lại, cười cong eo. Cùng với nàng so sánh, Nhị Nữu thật sự tương đối chắc nịch, cho nên Lâm Hổ mới có thể bị nàng đâm bay ra.

“Được rồi, cãi nhau gì đâu, Hổ Tử, ngươi còn không mau trở về làm việc. Lát nữa cha ngươi chạy tới bắt người về bây giờ.” Mạch Nha sờ sờ đầu Lâm Hổ, xem hắn vẫn là sinh long hoạt hổ, cũng không bị thương nơi nào cả.

Lâm Hổ bất mãn bĩu môi: “Nữ oa các ngươi gia thông đồng với nhau, ngày mai ta phải kêu nguyên Thanh ca đứng ở bên này, xem các ngươi còn có thể đấu lại không?”

Nhị Nữu chụp đầu hắn: “Ngươi nằm mộng đi, Lý Nguyên Thanh có thể cùng ngươi đứng ở một chỗ sao? Ngươi ngu đi, hắn mà thấy ngươi khi dễ Mạch Nha, còn không đem ngươi treo lên đánh!”

Lâm Hổ tránh bàn tay nàng, vừa đi vừa ồn ào: “Ta nào dám khi dễ Nha Tử tỷ, ta còn phải trông cậy vào nàng làm đồ ăn ngon cho ta mà, đúng không? Nha Tử tỷ, đuổi ta về nhưng đừng quên làm đồ ăn cho ta nhé!” Hắn nghịch ngợm lè lưỡi với Mạch Nha.

Mạch Nha cười đáp: “Ta nhớ rồi. Chờ một thời gian nữa khi thu hoạch xong thì kêu một nhà các ngươi lại đây ăn cơm!”

Lâm Hổ được Mạch Nha hứa hẹn, tung tăng nhảy nhót chạy về nhà.

Nhị Nữu nắm tay nàng: “Ai, nhìn xem ta mang cái gì tới cho ngươi này?”

Mạch Nha vừa quay đầu lại, thấy nàng cũng đang ôm một cái túi. Hôm nay là ngày lành gì thế, ai cũng đều vội vàng tới tặng đồ nàng cho nàng: “Các ngươi đều bận rộn như vậy, cứ lại đây tặng đồ cho ta làm gì!”

“Đây là gạo nếp năm trước nhà ta để dành lại. Ta nói với nương rồi, ngươi năm nay phơi nhiều măng ngon lắm, muốn dùng để làm bánh chưng. Dù sao ta nương không rảnh, nàng cũng làm không ngon, cho nên dứt khoát kêu ta đưa tới cho ngươi. Chờ ngươi làm xong, ta cầm mấy cái mang về nhà ăn là được.”

Nghe nàng nói như vậy, Mạch Nha cũng không chối từ nữa. Ngày mùa, mọi nhà đều không có lúc nào nhàn rỗi cả. Nếu nhà bọn họ không rảnh, nàng làm bánh cũng chẳng sao. Tựa như Nhị Nữu nói, đến lúc đó mấy nhà chia nhau mấy cái, hoặc là dứt khoát ăn tết cùng nhau cũng được. Đó cũng là một kiểu thân thiết náo nhiệt.

Nàng linh cơ vừa động: “Đến tết Đoan Ngọ chắc nhà các ngươi vẫn chưa thu hoạch xong đâu nhỉ?”

Nhị Nữu gật đầu: “Đúng vậy, có đôi khi nương ta còn chẳng có gian nấu cơm tết, cuối cùng còn phải để ta làm đấy!”

“Vậy được, ta xem không bằng… Năm nay các ngươi đều đến nhà ta ăn tết đi. Dù sao cách tết Đoan Ngọ còn có mấy ngày. Đến lúc đó, ngươi lại đây giúp ta một chút là được. Như vậy, nương ngươi cùng nương ta cũng không chậm trễ làm việc, người nhiều còn náo nhiệt nữa.”

Nhị Nữu nghe nàng nói xong đôi mắt cũng sáng lên: “Như vậy có được không?” Nàng đương nhiên muốn cùng Mạch Nha nhau ăn tết, chỉ là vẫn có chút lo lắng: “Ta trở về hỏi nương một chút.”

“Ân, chờ ngươi hỏi xong, thì báo ngay cho ta nhé. Dù sao đều là quê nhà hương thân, ở đâu ăn tết không phải cũng giống nhau à? À, bảo cả nhà Lâm Hổ đến nữa, mấy nhà tụ tập cùng nhau, cùng ăn tết thật sự sẽ rất náo nhiệt.”

Nhị Nữu bỏ tay áo xuống, tặc tặc cười nói: “Chỉ sợ còn phải có cả Nguyên Thanh ca ca đi!”

“Nha đầu thúi, lại nói bậy, ta không them để ý tới ngươi.” Mạch Nha ra vẻ tức giận quay đầu đi.

Hai nàng vẫn luôn đứng ở sân nói chuyện, đang chuẩn bị cầm bao gạo mà Nhị Nữu mang tới vào nhà. Bỗng nhiên, Nhị Nữu lại kéo kéo quần áo nàng.

Mạch Nha cho rằng nàng lại muốn nháo: “Lại kéo kéo đem quần áo ta hỏng rồi, đến lúc đó ngươi đến khâu lại cho ta nhé!”

“Ngươi đừng cười, nhìn một cái xem đó là ai?” Ngữ khí Nhị Nữu có chút nghiêm túc.

“Ai nha?” Mạch Nha quay lại, nhìn theo ánh mắt nàng. Ách… Hình như là cái thư sinh gầy yếu tuổi trẻ, lớn lên còn tính là thanh tú. Bất quá dáng người có vẻ đơn bạc, cùng Lý Nguyên Thanh khỏe mạnh hoàn toàn là hai loại phong cách.

Nhị Nữu lặng lẽ ở nàng bên tai nói thầm: “Ngươi không phải là không nhớ hắn là ai chứ?”

Mạch Nha nhìn một hồi, mờ mịt quay đầu lại, hướng nàng lắc đầu: “Đi thôi, vào nhà ta đi, đừng cứ đứng ở đây. Ta còn có thật nhiều việc chưa làm xong đây!”

Xem ánh mắt nàng bình tĩnh, Nhị Nữu tin tưởng nàng thật sự mất trí nhớ.

Tạ Văn Viễn có thể là thấy Mạch Nha, đi nhanh vài bước. Ngay khi các nàng muốn vào nhà thì gọi các nàng lại: “Mạch Nha!”

Hắn nói chuyện không trầm thấp giống như Nguyên Thanh, mà là giọng nói thực ôn nhã ngây ngô. Mạch Nha có chút minh bạch, đây chắc chắn là cảm thụ của nguyên chủ trước kia.

Tình đầu của thiếu nữ ngây thơ, gặp phải một thiếu niên hành xử ôn tồn như vậy, làm sap có thể không động tâm?

Chỉ tiếc, nàng là người xuyên qua, vẫn là thích nam nhân tục tằng, cơ bắp một chút. Kiểu này tương đối khiến nàng có cảm giác an toàn. Đối với gió thổi qua liền nghiêng ngả như này, thật đúng là không kiểu mà nàng thích.

Bị người ta giáp mặt kêu tên, Mạch Nha cũng không tiện giả vờ khồn thấy, quay người lại, trên mặt bày ra khách sáo tươi cười: “Ách, ngươi là…”

Tạ Văn Viễn nghe nàng hỏi như vậy, tức khắc ngây ra như phỗng.

Nhị Nữu vội vàng xen miệng vào nói: “Mạch Nha mất trí nhớ, ai cũng không nhớ rõ. Đương nhiên cũng không nhớ rõ ngươi. Tạ Văn Viễn, ngươi không phải trở về đính hôn sao? Định thân xong rồi, liền nhanh chóng về học đường đi học đi, ở trong thôn lắc lư làm cái gì!”

“Ta…” Tạ Văn Viễn bị nàng trách móc một tràng làm cho mặt đầy quẫn bách, nhỏ giọng biện giải nói: “Ta là đi ngang qua…”

Nhị Nữu như là nghe được lời gì nực cười lắm, khô khô cười lạnh vài tiếng: “Ngươi lừa quỷ hả, nơi này cũng không phải là đường đi ra thôn!”

“Nhị Nữu, đừng nói nữa.” Mạch Nha nghe giọng của nàng càng nói càng quá mức chanh chua, vội vàng ngăn lại.

Tạ Văn Viễn cho rằng Mạch Nha giúp hắn. Trước kia nàng cũng luôn như vậy, không thể nhìn người nào nói hắn không đúng: “Mạch Nha, ngươi còn ở giận ta sao? Ta cũng là bất đắc dĩ, việc hôn nhân là nương ta quyết định, không phải là việc ta nguyện ý!” Hắn một mang một khuôn mặt tuấn tú, hiện ra dáng vẻ thống khổ, nhìn qua thực đáng thương. Lấy hiểu biết của hắn với Mạch Nha, nàng nhất định sẽ đau lòng hắn, nhất định sẽ mềm lòng, sẽ không hận hắn.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi, Mạch Nha chỉ là hơi hơi mỉm cười, không để bụng nói: “Việc hôn nhân là của ngươi, không cần cùng ta giải thích. Ta cũng không cần phải sinh khí, ngươi muốn vào thành, thì cứ đi thẳng theo con đường nhỏ này, cũng rất gần. Thực xin lỗi a, ta còn muốn đi nấu cơm, không thể cùng ngươi nói chuyện.” Nói xong một chuỗi dài, nàng lôi kéo Nhị Nữu: “Đi thôi, vào nhà cùng ta nói chuyện.”

Nhị Nữu sửng sốt, lại lắc đầu: “Không được, ta cũng phải trở về nấu cơm, bằng không cha ta bọn họ làm việc trở về sẽ không có cơm ăn.”

“Nga, vậy ngươi mau trở về đi thôi, có rảnh lại đến tìm ta!”

“Ân, kia… Ta đi đây.” Nhị Nữu lúc gần đi không quên thay nàng đuổi Ta Văn Viễn kia đi: “Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ muốn người người ta ngươi ăn cơm hả? Đi nhanh đi, chớ để cho người ta nhàn thoại!”

Mạch Nha nghe nàng nói trắng trợn liền bị chọc cười.

Tươi cười này của nàng khiến cho Tạ Văn Viễn lung lay tâm can. Trước kia nàng cũng sẽ cười, nhưng đều là đưa lưng về phía hắn, thẹn thùng tươi cười. Không giống bây giờ, thoải mái hào phóng như vậy, vô câu vô thúc, hoạt bát lanh lợi. Nàng cười, giống như cả người bỗng nhiên đều sáng lên.

Mạch Nha còn có chút lời nói muốn hỏi hắn, liền phất tay tạm biệt Nhị Nữu. Nhị Nữu sợ nàng một mình đối mặt với Tạ Văn Viễn không được tự nhiên, vốn là chuẩn bị đuổi hắn đi, nhưng không lay chuyển được ám chỉ Mạch Nha, đành phải lưu luyến đi về. Mạch Nha biết nàng thật sự quan tâm đến mình, trong lòng một mảnh ấm áp.