Chương 50: Hai nhóc bánh bao bướng bỉnh

Editor: Selina

Chương 50: Hai nhóc bánh bao bướng bỉnh

Trong nhà người tới ồn ào như thế, Mạch Nha cùng Đông Sinh nào còn ngủ được, vội vàng dậy đi ra tiếp đón.

Mạch Nha đến phòng bếp rót chén nước cho cữu cữu, lại mang sang đậu đũa mà giữa trưa vẫn chưa ăn hết, đặt ở trên bàn nhỏ.

Trong viện có trồng mấy cái cây nên ở dưới gốc cây ngồi không có nóng, còn rất râm mát nữa. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có vài con sâu rớt xuống.

“Đại cữu tới rồi.” Đông Sinh đi qua đi tiếp đón hắn, cười sờ sờ đầu trọc của Cẩu Đản.

Cẩu Thặng chuyển chuyển ánh mắt, chạy ra sau vườn rau. Tôn Mậu Tài thấy vậy lớn tiếng quát: “Ngươi chạy ra kia làm gì, đem ra dưa dẫm hư thì làm sao, đi ra đây nhanh lên!”

Thực hiển nhiên, ngày thường hắn không hay phát hỏa. Bây giờ hắn quát lớn, Cẩu Thặng chỉ làm như không nghe thấy, vẫn chui vào giàn dưa chuột. Mò mẫm hái được một quả dưa chuột, hắn cũng không rửa, trực tiếp cho lên miệng ăn: “Ta muốn ăn dưa chuột, còn muốn cà chua!”

Mạch Nha đau lòng rau dưa mình vất vả gieo, vội chạy vào. Thấy hắn còn muốn chạy trốn, nàng liền kéo lấy tay hắn, đem hắn mang ra ngoài: “Ngươi muốn ăn, ta cho hái ngươi là được, đừng đem mầm cây dẫm hư, mau đến bên kia nào, đi lấy đậu tằm!”

Vừa nghe nói có ăn, Cẩu Thặng ném xuống nửa quả dưa chuột đang ăn dở, đầy sinh lực chạy qua.

Tôn Mậu Tài gõ trán hắn, quát hắn một trận: “Còn dám không nghe lời, xem ta có đánh ngươi không!”

Cẩu Thặng le lưỡi, tỏ vẻ chẳng thèm sợ bọn họ.

So sánh với hắn, Cẩu Đản ngoan nhiều, bé ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Điền thị, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai đậu tằm.

Tôn Mậu Tài đợi nửa ngày, ậm ừ nói: “Tỷ… Hôm nay ta tới, là có việc muốn cầu ngươi.”

Điền thị đem đậu tằm đút cho Cẩu Đản, cúi đầu nói: “Có việc gì ngươi liền nói đi, nếu có thể giúp đỡ, ta còn có thể không giúp ngươi sao!”

“Là, là cái này…” Tôn Mậu Tài xoa xoa tay: “Nhà ta năm trước không phải lại nhận thầu thêm vài mẫu đất sao? Năm nay thu hoa màu, việc quá nhiều, hai đứa bé không có ai trông cả, ta nghĩ… Bằng không để Mạch Nha trông hai đứa nó mấy ngày. Đến khi thu hoạch xong rồi, ta lập tức liền tới đón chúng trở về.”

Kỳ thật, vốn dĩ cũng không phải việc gì ghê gớm, cháu trai tới nhà cô cô ở mấy ngày, đó là điều hết sức bình thường. Nhưng nếu đối phương là Tôn thị, một phụ nhân khó chơi thì việc này cần phải suy nghĩ lại.

“Là mợ hắn muốn vậy sao?” Điền thị hỏi.

Tôn Mậu Tài gật gật đầu: “Đúng vậy, nhà ta năm nay thật sự bận quá, đại tỷ, ngài hỗ trợ trông mấy ngày, mấy ngày là xong thôi.”

Mạch Nha cảm thấy da đầu từng đợt tê dại, trời ạ! Nương cùng ca ca mỗi ngày đều xuống ruộng, nàng còn có bao nhiêu việc nhà như vậy, đột nhiên lại thêm hai vị tổ tông này nữa. Chẳng lẽ bảo nàng làm một xíu lại nhìn một cái, hay đi một bước quay lại nhìn mấy lần? Nhìn nhìn lại Cẩu Thặng kia đi, nghịch ngợm như quỷ. Má ơi, đồ vật trong nhà chẳng phải sẽ bị hắn nghịch đến hỏng hết à!

Điền thị thở dài: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhà ta nhân thủ cũng không đủ a. Mạch Nha mỗi ngày ở nhà còn có bao nhiêu việc phải làm nữa. Hai đứa trẻ này lại có thể chạy có thể nhảy, nhà ta còn ở ngay bên cạnh sông nhỏ nữa. Vạn nhất chỉ cần không để ý một chút, có việc gì xảy ra, mợ hắn không phải lại qua đây nháo sao?”

“Sẽ không sẽ không.” Tôn Mậu Tài liên tục xua tay: “Lúc này nàng sẽ không, cũng là này hai đứa bé ở nhà nháo nàng đến phiền lòng, mới có thể nghĩ đến đưa qua nhà ngươi ở mấy ngày. Nàng cũng muốn được thanh tĩnh hai ngày. Nếu hai người bọn họ không nghe lời, ngươi cứ việc đánh, ngươi là đại cô của bọn họ, giáo huấn bọn họ là thiên kinh địa nghĩa. Lại nói, hai người bọn họ thật là quá náo loạn, đặc biệt là Cẩu Thặng, ba ngày không đánh, đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi. Ta cùng nương hắn ở nhà cũng không ít lần đánh mông hắn đâu.”

Hắn đã nói đến mức như vậy, Điền thị như vẫn không chịu nhận hai anh em này, người ta sẽ cảm thấy nàng bất tận nhân tình: “Vậy được rồi, ở hai ngày thì ở hai ngày. Bất quá nếu lần tới các ngươi tới đón hài tử, phát hiện trên người bọn họ nơi nào không tốt, cũng không thể tới trách ta. Nhà ngươi vội vàng, nhà ta cũng không nhàn rỗi. Mạch Nha mỗi ngày cũng nhiều việc như vậy, chắc chắn sẽ có lúc không trông chừng nổi chúng, chúng ta chỉ là tận lực cố gắng thôi.”

“Được được.” Tôn Mậu Tài vui tươi hớn hở đứng lên, đem một cái bọc nhỏ để lên trên bàn: “Đại tỷ, vậy phiền toái các ngươi, đây là quần áo hai người bọn họ, ta còn phải vội vàng trở về làm việc đây. Ta bảo đảm trước Đoan Ngọ sẽ đem bọn họ mang về. Đến lúc đó hoa màu trong nhà cũng thu không sai biệt lắm, nương hắn có thể trông chừng rồi.”

“Ngươi ngồi xuống uống thêm chén trà đi đã.” Điền thị giữ hắn.

“Không được, trong nhà việc còn nhiều.” Lúc gần đi, Tôn Mậu Tài lại dặn dò hai đứa bé đừng bướng bỉnh linh tinh.

Hai đứa thật ra lại chẳng có một chút lưu luyến nào với hắn cả. Ngay cả khi Tôn Mậu Tài đứng ở cửa nói cáo biệt, bọn họ cũng không để ý tới, chỉ lo ngồi chơi.

Điền thị nhìn một đôi dở hơi này, thở dài, đầy mặt xin lỗi nhìn nữ nhi: “Nha Tử, ta với ca ca ngươi cùng nhau xuống ruộng. Ngươi ở nhà nhìn hai đứa nó, nếu không nghe lời, chờ ca ca ngươi trở về đánh mông hắn.”

Cẩu Thặng nghe nói có người muốn đánh mông hắn, lại le lưỡi, lại làm mặt quỷ.

Đông Sinh đi qua đi nắm lỗ tai hắn cảnh cáo: “Ngươi ở nhà hảo hảo nhìn đệ đệ, nếu dám làm ầm ĩ, xem ta trở về trị ngươi như thế nào. Còn có, không được chạy ra ngoài cổng, không được đến bên cạnh giếng, có nghe thấy không?”

Khối lượng thân thể khác biệt, Cẩu Thặng thực thức thời ngoan ngoãn gật đầu.

Cẩu Đản càng thức thời hơn, chạy tới ôm chân Mạch Nha, dài dài ngắn ngắn ngọt ngào gọi tỷ tỷ.

Mạch Nha đem hắn bế lên: “Ai nha, ngươi sao lại để dơ như vậy, đi, tỷ tỷ đi rửa mặt cho ngươi.”

Nàng lấy nước, đem hết vết bẩn trên mặt Cẩu Đản rửa sạch. Sau đó, nàng lại thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho hắn, đem quần áo dơ ném vào trong chậu.

Lúc nàng ôm Cẩu Đản, Điền thị cùng Đông Sinh đã đi xuống ruộng rồi. Hai người lại đóng cửa lại từ bên ngoài, sợ Cẩu Thặng chạy loạn.

Đi ở trên đường, Đông Sinh gánh đòn gánh nói: “Nương, muội muội một mình trông chừng hai đứa nó co ổn không?”

Điền thị thở dài: “Không được thì lại làm sao. Mợ ngươi làm như vậy cũng không phải một lần hai lần, chỉ cần là ngày mùa, nàng đều muốn đem hài tử đưa lại chỗ chúng ta. Quay đầu lại còn lải nhải nửa ngày, lại nói hài tử đói gầy, nói chân tay xanh tím. Aizz, nàng chính là xấu tính như vậy.”

Đông Sinh sinh khí: “Thực sự muốn dứt khoát không để ý tới nàng. Hài tử của nàng, chính nàng không muốn trông, còn nhờ chúng ta trông nữa. Nha Tử còn có hiều việc như vậy, Cẩu Thặng kia năm trước tới một lần, đã đem muội muội lăn lộn muốn hỏng rồi. Năm nay hắn lại lớn thêm một tuổi, da cũng càng dày, Nha Tử làm sao có thể chế trụ hắn!”

Điền thị biết nhi tử nói có đạo lý: “Vậy hôm nay ngươi bớt thời giờ trở về mấy lần, nhìn nhìn chút. Buổi tối cũng kết thúc công việc sớm một chút, ta trở về giúp đỡ Nha Tử nấu cơm.”

Mạch Nha giúp Cẩu Đản thu thập sạch sẽ, đem hắn ngồi xuống trong viện. Cẩu Thặng lại chạy vào vườn rau, cổng đã bị khóa, hắn ra không được, chỉ có thể ở trong sân quay cuồng.

Sauk hi được rửa sạch sẽ, đứa bé đã xinh đẹp hơn nhiều. Mạch Nha hôn một cái trên mặt hắn: “Cẩu Đản ngươi ngoan nhé, nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Ân, ta nghe lời, ta làm bảo bảo ngoan ngoãn, không cùng ca ca học xấu.” Cẩu Đản nãi thanh nãi khí nói.

Cẩu Thặng ngồi xổm trong vườn rau, nghe xong Cẩu Đản nói, nhăn nhăn múi: “Ngươi chỉ biết vuốt mông ngựa, không biết xấu hổ, xấu xí chết!” Nói xong, hắn còn thị uy tính nhổ cây rau lên, cầm ở trong tay để làm cột cờ chỉ huy.