Chương 19: Bánh bao thơm ngon mời bạn ăn nha~~

Editor: Selina

Chương 19: Bánh bao thơm ngon mời bạn ăn nha~~

Sau đó nàng lấy thêm rơm rạ, đi đến bên cạnh vườn rau.

Tiểu Thúy thấy nàng cầm rơm rạ đi ra, tò mò đi theo: “Đây là muốn hun khói cá hả?”

Mạch Nha ngồi xổm trên mặt đất: “Đúng rồi. Nào, ngươi giúp ta đốt rơm rạ lên nào.”

“Nga.” Tiểu Thúy cũng ngồi xổm xuống.

Rơm rạ rất nhanh đã cháy lên, nhân lúc ngọn lửa đang cháy, Mạch Nha nhanh tay làm cho nó nhỏ đi, chỉ chừa ngọn lử nhỏ xíu. Đây có thể coi là một kĩ thuật quan trọng, nếu làm lửa quá nhỏ thì ngay cả chút xíu lửa cũng không có, đừng nói đến việc có khói bay lên.

Mạch Nha động tác thuần thục, qua một hồi, khói đặc liền dâng lên. Nàng dùng chiếc đũa kẹp cá bỏ vào chỗ có nhiều khói nhất, chờ đến khi mặt ngoài trở nên khô vàng thì lại lật sang mặt bên kia.

Tiểu Thúy xem một lúc liền hiểu: “Nguyên lai ngươi bảo hun khói là làm như thế này, ta còn tưởng rằng sẽ đem cá đặt trực tiếp lên lửa để nướng cơ!”

“Nếu nướng như vậy cũng được, kỳ thật cũng rất thơm.” Nhớ tới kiếp trước ăn nướng BBQ, nàng lại muốn chảy nước miếng, hôm nào nhất định phải thử làm một lần.

Đông Sinh cõng một sọt tôm đi vào sân, bọn họ đi từ con đường nhỏ về. Nguyên Thanh cũng muốn ở đây ăn cơm, cho nên liền giúp đỡ hắn đem sọt tre đi về.

“Nha Tử, ta đã trở về.” Đông Sinh vừa đi vừa kêu. Những lúc này, Mạch Nha đều sẽ từ phòng bếp chạy ra đón, vừa để hỏi han tình hình hôm nay.

Thế nhưng hôm nay, hắn vào cửa, lại không nhìn thấy muội muội đâu cả.

“Đông Sinh ca, ngươi đã về rồi!” Nhị Nữu từ trong phòng bếp chạy ra, cười ngọt ngào với Đông Sinh.

Một tiếng kêu này làm Đông Sinh sững sờ ở tại chỗ, Lý Nguyên Thanh ở đằng sau cũng ngây dại.

Mạch Nha bưng cá mặn đã hun khói xong, đứng lên: “Hai ngươi thất thần làm gì, còn không mau đem đồ vật buông xuống, rửa tay chân đi. Cơm trưa sẽ xong ngay đây, Tiểu Thúy!” Nàng quay đầu lại kêu Lâm Thúy, lại phát hiện đôi mắt nàng đang nhìn Nguyên Thanh.

“Ách, ngươi kêu ta a?” Lâm Thúy lấy lại tinh thần.

“Nga, cũng không gì, thôi ngươi liền ở bên ngoài đóng đế giày đi, ta đem đồ ăn chuẩn bị tốt, quá một hồi là có thể ăn cơm.” Vốn đang muốn để nàng phụ một chút, đáng tiếc, tâm tư người ta căn bản không ở này.

Mạch Nha đi đến trước mặt Đông Sinh, nhỏ giọng nói với hắn: “Ca, hôm nay Nhị Nữu cùng Tiểu Thúy ở nhà ta ăn cơm, ngươi đừng câu nệ như vậy!”

Đông Sinh ngượng ngùng gãi đầu, thẹn thùng cười.

“Nguyên Thanh ca, ngươi giữa trưa cũng đừng đi, ta làm cơm nhiều lắm.” Mạch Nha quay đầu thấy Nguyên Thanh buông đồ vật muốn đi, vội gọi hắn lại.

“Không được, ta còn phải trở về nấu cơm cho nương, không ở lại được.” Nguyên Thanh quay đầu lại nhìn nàng một cái, vẫn là phải đi.

Mạch Nha đưa mắt ra hiệu cho ca ca, Đông Sinh lập tức hiểu được, giữ chặt hắn: “Nha Tử đều nói ngươi ở lại ăn cơm, ngươi sao còn đi đâu. Ở đây rồi lát mang cơm về cho Lý thẩm luôn, đi, cùng ta đi rửa tay chân thôi.”

Nguyên Thanh không lay chuyển được hắn, lại thấy Mạch Nha hy vọng nhìn mình, đành phải lưu lại. Hai người bọn họ từ trong nhà cầm khăn lông, chạy đến sông nhỏ tắm rửa.

Tiểu Thúy ở cửa phòng bếp đi theo Mạch Nha: “Ai, ta nghe nói Nguyên Thanh ca gần đây hay đi đến nhà ngươi, hai ngươi có phải hay không sẽ có ý với nhau?”

Nhị Nữu không được Đông Sinh đáp lại, thở phì phì chạy lại ngồi đun bếp: “Nếu thực sự có ý với nhau cũng không có gì kỳ quái, một người chưa gả, một người chưa cưới, ngươi quản bọn họ có ý gì làm gì!”

Mạch Nha cười nói: “Hai người các ngươi ấy, cứ nói chuyện là như là cãi nhau, nhanh nhanh nấu cơm đi!” Nàng đảo mắt lại nhìn Nhị Nữu, nguyên lai nha đầu này tới nhà nàng là vì xem ca ca. Tình đầu chớm nở của thiếu nữ a, chính là không biết được ca ca có ý với nàng hay không đây.

Nhiệt độ trong phòng bếp rất nhanh đã nóng lên, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Mạch Nha mở nắp nồi ra, dùng tay đè đè: “Được rồi, không dính tay nữa, có thể lấy ra khỏi nồi rồi, mau lấy cái rá trúc cho ta.”

“Tới.” Bánh bao chín, Tiểu Thúy sớm đem vấn đề vừa nãy vứt đến chân trời rồi, hưng phấn bưng rá trúc đi qua: “Ai da, bánh bao ngươi chưng nhìn thật là đẹp mắt!”

Bánh bao có mặt trên nhìn như xoắn ốc, đỉnh cao nhất thì giống như cái búi tóc nho nhỏ, thực sự rất xinh đẹp.

“Thơm quá đi, ta nếm một cái trước nha.” Nhị Nữu phản ứng đầu tiên là ăn, nàng đã sớm thèm chảy nước miếng. Không đợi Mạch Nha lấy hết bánh bao ra khỏi nồi, nàng đã vội vàng vươn tay ra lấy. Sau đó thì mọi người chỉ nghe thấy tiếng nàng ngao ngao kêu to: “Má ơi, bỏng chết ta.” Kêu như thế nhưng nàng cũng chỉ cần chờ thêm một lát, bánh đã có thể đưa vào trong miệng được rồi.

Cái mũi Lâm Hổ tuyệt đối là thuộc tính tiểu cẩu, trước khi Đông Sinh khi trở về, hắn đã chạy ra đằng sau cùng Điền thị cho ngỗng ăn, lúc này ngửi được mùi thơm, đôi chân đã nhanh nhảu chạy về: “Mạch Nha tỷ, ta cũng muốn ăn, cho ta nếm một cái đi.”.

Tiểu Thúy lấy chiếc đũa gõ vào tay hắn một cái: “Ngươi đi rửa tay nhanh lên, nhìn cái tay dơ của ngươi kìa, đen sì y như móng rùa, không rửa tay thì không được ăn nhé!”

Lâm Hổ ủy khuất bĩu môi nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi rửa tay. Bất quá, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã trở lại, xòe hai tay quơ quơ trước mặt tỷ tỷ: “Thế này là sạch rồi chứ!”

Mạch Nha cười ha hả cầm lấy một cái bánh bao đưa cho hắn, “Đây, nhanh ăn đi!”

Nhị Nữu đang ăn nên không rảnh nói chuyện, cái thứ nhất đã giải quyết xong, nàng nhanh chóng cầm lên cái thứ hai, lại nhanh chóng bình luận vài câu: “Nha Tử, bánh bao này ăn quá ngon, vừa thơm vừa cay, nhân ăn ngon, vỏ ngoài cũng ăn ngon.”

Mạch Nha lại cầm một cái đưa cho Tiểu Thúy: “Ngươi cũng nếm thử đi.”

“Ân.” Tiểu Thúy cầm bánh cắn một ngụm, nhân thật nhiều, một miếng căn xuống là đã thấy nhân, vỏ ngoài lại thật mềm mại thực: “Đích thực ăn rất ngon!”

Nồi thứ hai cũng đã hạ, Nhị Nữu bị Mạch Nha đuổi đi nhóm lửa. Điền thị cùng Đông Sinh bọn họ cũng đã trở lại, Mạch Nha bảo Tiểu Thúy đem rá trúc mang ra bên ngoài cho bọn hắn ăn.

Nàng đem cá măn đã hun khói bỏ vào nồi, cắt thêm chút hành gừng, bỏ thêm chút nước tương để có thêm màu sắc, thả thêm cả dầu cải. Đến khi nàng chuẩn bị thêm chút tương đậu thì phát hiện cái bình đã trống không, chỉ còn dư lại đủ hôm nay thôi.

Nhị Nữu từ nồi đáy động vươn đầu, “Di, tương nhà ngươi không đủ à?”

“Ân, chỉ đủ để chưng cá mặn thôi.” Mạch Nha dứt khoát đem cái bình dọn ra, để đợi lát nữa mang ra bờ sông rửa sạch sẽ.

“Nhà ta có đậu nành, buổi chiều ta cho ngươi một chút, cho ngươi làm tương.” Nhị Nữu miệng nhai bánh bao, mơ hồ nói.

Được nha, có thể chính mình làm tương sao! Cách dân gian làm tương đậu nành sẽ thơm hơn tương mua rất nhiều: “Vậy ngươi đem đậu nành cho ta thì nhà ngươi còn gì để làm nữa?”

“Chờ ngươi làm tốt thì phân ta một ít là được mà!”

“Cũng được, bất quá ngươi vẫn phải để lại hạt đậu đẹp đấy nhé, để năm sau còn trồng!”

“Này ta hiểu mà, ngươi yên tâm đi.”

Điền thị bưng cái rá không đi vào: “Nha Tử, bánh bao hấp thơm quá, mới nhìn một cái mà bọn chúng đều ăn xong rồi, có còn cái nào không?”

Nhị Nữu không cao hứng: “Thím, nhiều như vậy mà mọi người đã ăn xong rồi sao? Còn nói ta ăn nhiều đâu, ta bất quá mới ăn hai cái thôi!”

Điền thị ha hả cười không ngừng: “Ngươi nha đầu này, trong nồi không phải còn có sao? Gấp gáp gì chứ!”

Mạch Nha nấu cá mặn xong, chỉ chờ một nồi bánh bao nữa chín, lại hấp dư thêm một nồi: “Nương, nhà ta hết tương rồi, Nhị Nữu nói muốn đưa cây đậu qua để ta làm tương.”