Chương 20: Làm tương đậu nành

Editor: Selina

Chương 20: Làm tương đậu nành

“Ta cũng biết tương sắp hết rồi, ta đang định bảo ca ca ngươi mua chút đậu nành từ huyện thành về.” Điền thị nói.

“Thím, ta đã nói cùng Mạch Nha rồi, buổi chiều sẽ mang đậu tương sang đây, chờ đến khi tương có thể ăn được, các ngươi để cho nhà ta một vò là được. Mạch Nha à, ngươi muốn hay không, ta thực ngượng ngùng khi ăn bánh bao nhà ngươi mà.” Nhị Nữu cười ngây ngô nói.

“Nói gì thế, ngươi ăn có mấy cái bánh bao, thím còn phải đòi tiền của ngươi à, này không phải là đánh mặt thím sao?”

Mạch Nha mở một cái vung nồi khác ra, mùi hương tỏa ra nồng đậm: “Nương, mau lấy cái chậu nhỏ cho ta, tôm hùm có thể ra khỏi nồi.”

Nhị Nữu lại ném ống thổi lửa xuống, đứng lên nhìn: “Cho ta nếm thử một con trước nhé.”

Điền thị cười cười: “Ngươi đi ăn đi, thím tới trông lửa cho.”

“Kia cảm ơn thím nhiều.” Nhị Nữu vỗ vỗ tro bụi trên tay, giúp đỡ mạch nha lấy chậu nhỏ.

Tôm hùm đất hầm này là món ăn hội tủ đầy đủ công phu, hương vị tẩm ướp vừa miệng, vừa bắc nồi liền rải một chút hườn dầu, nước canh cũng thập phần thơm ngon.

Nhị Nữu hít sâu vào một hơi: “Nước miếng của ta đều chảy xuống hết rồi?”

Mạch Nha múc ra từng muỗng từng muỗng, cuối cùng cũng xong: “Được rồi, mang ra đi thôi!”

Nhị Nữu nhanh chóng bê chậu nhỏ đi ra ngoài, chỉ chốc lát, bên ngoài đã truyền đến tiếng hoan hô của Lâm Hổ.

Trên mặt Điền thị trước sau đều mang theo ý cười: “Nha Tử, chỗ Trần chưởng quầy nếu có thắc mắc gì thì ta nói như thế nào?”

“Ngày khác ta sẽ bảo ca ca nói mấy phương pháp nữa cho hắn, giúp hắn sửa lại phối phương đôi chút, cho thêm chút gia vị vào, thêm cách bảo quản nữa thì việc làm ăn sẽ tốt hơn nhiều.” Kỳ thật nàng còn đang suy nghĩ, nếu có thể ăn tôm rồi uống bia thì sẽ càng tốt, đáng tiếc người ở đây chỉ uống rượu trắng.

Nồi bánh bao thứ hai đã chín, Điền thị bỏ mấy cái bánh vào trong chén, nói với Mạch Nha: “Ta đi đưa cho Lý thẩm mấy cái, Nguyên Thanh chạy một buổi sáng cũng mệt mỏi, dù sao nương cũng ăn no rồi.”

“Vậy nương mang theo hai cái mà ăn trên đường, tôm hùm đất thì đừng mang theo, thẩm ấy thân thể không tốt, ăn nhiều khả năng không dễ tiêu hóa.” Mạch Nha dặn dò nói.

“Ân, ta hiểu được.” Điền thị ôm bánh bao đi ra cửa.

Người đều đi rồi, không ai trông lửa dưới đáy nồi cả. Mạch Nha đang chuẩn tự mình trông thì Nguyên Thanh đã đi vào: “Ta giúp ngươi nhóm lửa.” Hắn cúi đầu đi vào, ngồi xuống cạnh bếp lửa.

Mạch Nha tay ngừng, trong lúc nhất thời chưa nghĩ nên phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Nhiệt khí vừa lên, phòng bếp nhỏ liền có chút sương mù lượn lờ.

Lý Nguyên Thanh thêm củi, chậm rãi nói: “Cảm ơn ngươi ngày ấy đưa hoa tiêu, ta nương mỗi ngày đều ngâm một lần, đau đớn cũng đỡ hơn nhiều.”

Mạch Nha nhìn hắn mới nói vài lời mà mặt đã đỏ nửa ngày. Nàng nhìn thân hình cao lớn ngồi ở dưới, có chút chật chội: “Bệnh của mẹ ngươi, chính là không thể để bị lạnh, đặc biệt là vào ngày mưa. Về sau nàng nếu như cảm thấy không thoải mái, ngươi đến lập tức đem giường đất đốt nóng lên, đuổi đi hàn khí. Không bằng ngươi mua chút rượu trở về, mỗi ngày ăn cơm lúc ăn cơm thìm uống một chút, rượu có thể hoạt huyết hóa ứ, cho nàng ấm áp thân mình, cũng là không tồi.”

“Ân, ta đây ngày mai liền đi mua cho nàng chút rượu.” Hắn không có nghi ngờ lời Mạch Nha, chỉ gật gật đầu.

Mạch Nha ở trong lòng thở dài, một nam nhân cao lớn như vậy, nói chuyện lại nhỏ như mèo kêu, không hiểu được hắn là thẹn thùng hay là sao.

Lâm Hổ đứng ở cạnh cửa lặng lẽ đưa đầu nhỏ ngó vào: “Nguyên thanh ca, sao ngươi lại chạy đi nhóm lửa?”

Tiểu tử này khẳng định đã ăn không ít, miệng đều cay sưng lên, nhưng trong tay vẫn còn cầm một con tôm gặm gặm.

Mạch Nha quay đầu lại, dặn dò hắn: “Hổ Tử, không thể ăn nhiều, tôm hùm có hàn tính, nếu ngươi ăn nhiều quá, sẽ không tiêu hóa được, buổi tối bị tiêu chảy cũng đừng trách ta!”

Lâm Hổ cúi đầu nhìn nhìn tôm hùm trong tay, nhịn không được lại liếʍ một ngụm: “Ngươi không phải là gạt ta chứ!”

“Tin hay không tùy ngươi, ngươi nếu thật thích ăn, về sau lại đến, ta nấu cho ngươi ăn. Chính là, một lần đừng ăn quá nhiều, đã hiểu không?”

Lâm Hổ rung đùi đắc ý nửa ngày: “Vậy được rồi, ta ăn xong một con cuối cùng này thôi” Sau đó hắn nói với Nguyên Thanh: “Đông sinh ca vừa rồi còn tìm ngươi đấy, ngươi sao lại chạy đến đây rồi.”

Mạch Nha quay đầu nhìn trong viện, khó trách ca ca ngồi không được, hai cái cô nương ngồi ở bên cạnh, hắn còn không được biệt nữu chết sao: “Nguyên Thanh ca, ngươi vẫn là ra ngoài ăn đi, ca ca ta một mình ngồi nơi đó thì rất quá, không tốt. Dù sao ta cũng nhanh nhẹn lắm, vừa nấu vừa trông lửa cũng được.”

Lý Nguyên Thanh vốn dĩ đang rất bối rối, thấy Mạch Nha nói vậy, liền vội vàng đứng lên: “Kia… Vậy được rồi!” Lúc hắn đi ra ngoài còn nghiêng người lại nhìn Mạch Nha một cái.

Không hiểu được có phải là ảo giác hay không, Mạch Nha cứ cảm thấy có thể nghe được tiếng tim đập như tiếng gõ chiêng trống của hắn.

Chờ Điền thị đưa xong bánh bao trở về, mấy người đều đã ăn xong. Mọi người ai cũng ăn no căng nhưng khi nhìn đến màu sắc mê người của tô cá mặn, thì vẫn nhịn không được muốn hạ chiếc đũa. Điền thị hôm nay cũng cao hứng, nữ nhi có bạn chơi cùng, không cần phải thui thủi một mình. Đó là chuyện tốt đáng mừng.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Hổ còn ăn vạ không chịu đi, bị Lâm Thúy xách lỗ tai mang về. Nhị Nữu nói rằng lát sẽ đưa đậu nành quá, Lý Nguyên Thanh cũng muốn về nhà bận việc.

Vì thế, ăn cơm xong, mọi người đều từng người về nhà.

Nhị Nữu bước chân chạy rất nhanh, đại khái là cảm thấy ăn nhiều bánh bao như vậy rất ngượng ngùng. Chỉ chốc lát sau, nàng đã đem non nửa túi đậu nành đưa tới.

Cả buổi chiều, Điền thị ở trong phòng bếp nấu đậu nành. Nàng đau lòng nữ nhi vội vàng cả buổi sáng, không cần nàng nhúng tay.

Mạch Nha rửa sạch chén bát, liền ngồi ở trong viện đóng đế giày. Gà con đã có thể chạy tán loạn xung quanh, một hồi mổ mổ cái này, một hồi mổ cái kia. Chúng nó dường như không có con nào nhàn rỗi cả, ngay cả hoa tường vi mà chúng nó cũng không buông tha. Mạch Nha lo lắng cho hoa, nàng mới vừa cắt mấy cái cành khỏe mạnh, áp cong chôn dưới đất, như vậy để rễ có thể mọc nhanh hơn chút. Nếu như bị gà con loạn mổ một hồi, rễ mới sẽ mọc được mới là lạ! Cho nên, nàng gọi ca ca dùng cây trúc rào xung quanh mấy cây hoa.

Mấy ngày trước trời vẫn luôn mưa, mấy ngày nay tạnh, nụ hoa đã chớm nở khiến lòng người thật thoải mái vui vẻ.

Mùi hoa tường vi nồng đậm, nếu như lấy để tắm, thì chắc chắn sẽ không thua gì hoa hồng đâu?

Nghĩ đến liền làm, nàng về phòng cầm cái rổ sạch sẽ, đem những bông hoa đã nở rộ hái xuống. Sau đó đem từng cánh hoa ngắt ra, phơi khô dưới ánh mặt trời. Hoa này không riêng có thể tắm rửa, còn có thể bỏ vào túi thơm nữa đấy.

Cánh cửa ở chỗ sân nhỏ, Đông Sinh đã làm xong rồi, ở bên ngoài dùng cây trúc đóng cọc, đợi đến khi gà con lớn thêm chút nữa, là có thể bỏ vào nuôi rồi. Chuồng gà là hợp với tường viện, đến lúc đó ở phía sau mở thêm cái lỗ nhỏ, bọn chúng có thể tự mình đi ra đi vào, không phải nhúng tay.

Trong phòng bếp tỏa ra hương đậu nành, Điền thị dùng cái rá trúc rải đậu nành đã nấu chín lên trên, đặt ở bên ngoài chờ lạnh thấm vào, ở mặt trên bịt kín một tầng vải bố ướt, lại để lên chỗ thoáng mát. Chờ nó đại khái muốn mấy ngày, đến lúc cây đậu mốc tốt, bỏ vào trong vại sành, thêm ước rồi phơi dưới ánh nắng, kphơi đến khi thành tương mới thôi.

Qua mấy ngày, mầm cây bắp đã lớn, Điền thị liền mang theo Đông Sinh cùng Mạch Nha đến bãi đất trống quanh nhà trồng bắp.

Điền thị phụ trách bào hố, Đông Sinh phụ trách gánh phân, Mạch Nha liền ở phía sau phụ trách đem mầm cây đặt dưới hố, một cái hố hai cây mầm. Quay đầu lại lại dùng tiểu sạn đem chúng nó chôn hảo, tưới nước thấm đẫm là xong.