Chương 18: Nướng cá mặn

Editor: Selina

Chương 18: Nướng cá mặn

“Tỷ, nương kêu ngươi về nhà thôi!” Ngoài cửa tiến vào một cái đầu nho nhỏ, đôi mắt tròn xoe, ngũ quan cùng Tiểu Thúy có vài phần tương tự.

Lâm Thúy nghe được tiếng gọi, quay đầu lại xem hắn, ra vẻ cả giận nói: “Tiểu tử thúi, lúc ta đi đều cùng nương nói rồi, khi nào về ta sẽ tự mình trở về, còn cần ngươi nhắc nhở sao!”

Lâm Hổ ăn vạ cửa không chịu đi: “Ha hả… Ta này không phải đến xem ngươi làm gì đâu, tỷ, các ngươi vừa mới nói muốn ăn cái gì thế?” Lỗ tai hắn thực ra rất tinh, các nàng nói đi nói lại mấy lần, hắn cũng đã nghe được kha khá rồi.

Lâm Thúy bị bộ dáng kia của hắn chọc cười, vội giới thiệu cho Mạch Nha: “Ngươi sợ là không nhớ rõ hắn, hắn là đệ đệ ta, tên là Lâm Hổ, nhũ danh là Hổ Tử, chính là vừa nãy Nhị Nữu vừa muốn phải gả cho hắn làm dâu đó!”

Nhị Nữu nghe được câu cuối cùng, thấy Tiểu Thúy thế nhưng trêu đùa nàng, lập tức không cao hứng, đang muốn phản bác trở về liền thấy Lâm Hổ nhanh chóng chạy vào, ngồi xổm bên người tỷ tỷ, chớp đôi mắt to tròn nói: “Tỷ, ngươi nói loạn cái gì đâu, ta mới không cần cưới nàng về nhà, cơm nàng ăn nhiều vậy, lương thực nhà ta làm sao mà đủ!”

Kỳ thật hắn còn có lời vẫn chưa dám nói, Nhị Nữu lớn lên mặt tròn tròn, hắn nhưng không thích con gái kiểu này. Diện mạo này, về sau mà sinh em khẳng định cùng nàng giống nhau đều là mặt tròn tròn. (Editor: Thực sự edit đoạn này tui không thích lắm, tui đã cố gắng để cho từ ngữ trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Thế nhưng thực sự thằng bé kiểu ghét bỏ, khinh bỉ cơ thể và vẻ bề ngoài Nhị Nữu lắm. Đọc mà tức. Hay do tui nhạy cảm quá nhỉ??))

Không thể không nói, hài tử Lâm Hổ này có tư tưởng rất thành thực, này cũng khó trách, nam hài tử ở nông thôn mười lăm tuổi đã kết thân cũng không phải không có. Nữ hài còn sớm hơn, còn có mấy nhà trong nhà nuôi không nổi, đưa cho người ta làm con dâu nuôi từ bé.

Nhị Nữu phát hỏa, đôi tay chống eo, một phen véo Hổ lỗ tai: “Tiểu tử thúi, ngươi dám nói thêm câu nữa thử xem!” (Editor: Ehehe đáng đời J)

Lâm Hổ là hài tử cầm đầu trong thôn nhưng gặp phải loại sức mạnh này cảu Nhị Nữu, cũng chỉ có thể xin tha. Không có biện pháp, đánh không lại a!

“Không dám, ta không dám nói nữa, Nhị Nữu tỷ tỷ, ngươi cứ cho là ta vừa đánh rắm bằng miệng còn không được sao?”

Lâm Thúy ở một bên nhìn, chỉ là cười cười, cũng không nói phụ một chút cứu đệ đệ: “Ngươi nha, phải có Nhị Nữu trị ngươi. Nói không chừng bị về sau ngươi còn liền cưới nàng thật, như vậy ta cùng cha mẹ đều bớt lo.”

Nhị Nữu hiểu được nàng ở nói giỡn, nhưng Hổ Tử không hiểu được a, vẻ mặt hắn như đưa đám, lau nước mắt không tồn tại: “Ô ô, ta không cần cưới nàng, nàng tính khí lớn như vậy, ta sớm hay muộn sẽ bị nàng đánh chết, huhu!”

Mạch Nha giúp đỡ hắn nói: “Tỷ tỷ ngươi chỉ là nói giỡn ngươi thôi, chờ ngươi lớn lên có thể đón dâu, hài tử của Nhị Nữu có thể đi mua nước tương rồi cơ!”

Nhị Nữu buông tay, chọc chọc trán hắn: “Tiểu thí hài, qua một bên chơi đi.”

“Ai là tiểu thí hài, đừng có mà khi dễ ta nha.” Lâm Hổ xoa xoa lỗ tai bị nàng nắm đỏ lên, bĩu môi, ủy khuất vô cùng nói thầm. Bất quá hiện tại làm hắn cảm thấy bận tâm lại không phải là cái này: “Nha Tử tỷ tỷ, ngươi vừa rồi nói nướng BBQ là gì, đem cái gì nấu ăn? Ăn ngon không?”

Tiểu Thúy oán trách liếc mắt một cái: “Chỉ biết ăn!”

Mạch Nha cười đứng dậy, “Ngươi không nhắc đến ăn thì ta quên mất, ta đi nấu cơm, hôm nay liền nấu tôm hùm đất cho các ngươi ăn. Chờ ngày nào đó thiệt rảnh rỗi, chúng ta sẽ nướng BBQ.”

“Ta tới giúp ngươi, chờ ta học xong, cũng có thể tự nấu cho người nhà ăn.” Nhị Nữu cũng cùng nàng vào phòng bếp. Tiểu Thúy như cũ ngồi ở trong viện làm đế giày. Hổ Tử bị vũng nước trong viện hấp dẫn, chạy tới nghịch cá tôm trong đó.

Điền thị thấy Nhị Nữu cũng vào phòng bếp, vội nháy mắt với Mạch Nha .Cách nấu tôm hùm này bọn họ đã bán cho Trần chưởng quầy, nếu như bị người khác học được, làm ảnh hưởng đến sinh ý của hắn, sợ là hắn sẽ tìm nhà nàng để tính sổ.

Mạch Nha cũng không sợ, thản nhiên nói với Điền thị: “Nương, cũng không có gì. Trần chưởng quầy cũng bán được một khoảng thời gian rồi, ngay kể cả ta không nói, người có tâm hẳn cũng đã tự mày mò ra được. Hắn sẽ tự mình mang cách làm sáng tạo tiếp, nếu không thì sẽ bị người ta đoạt sinh ý.”

Điền thị nghĩ lại thấy cũng đúng, đều hương thân, nếu chỉ vì chút thức ăn mà có dị tâm, rốt cuộc cũng không tốt, “Kia được rồi, ngươi tính toán thế cũng tốt!”

Nhị Nữu mặc kệ các nàng nói cái gì, nàng theo Mạch Nha phân phó, đến trong viện vớt một ít tôm hùm trở về.

Điền thị tiếp nhận: “Ta tới bỏ đầu đi, ngươi một cái cô nương, đừng để trên người bị mùi tanh.” Nàng bưng tôm hùm ngồi vào cửa phòng bếp, đem đầu tôm và thân mình tách riêng ra. Con tôm vẫn sống, giãy giụa huơ huơ hai cái càng sắt thép, hù dọa những người nhát gan. Nhị Nữu cảm thán: Thật đúng là nàng không dám làm luôn mà.

Thế nhưng Nhị Hổ lại không sợ, nó nhìn một hồi, tay chân cũng ngứa ngáy muốn thử. Nam hài ở tuổi này vốn là nghịch ngợm, lá gan cũng vô pháp vô thiên, bắt rắn bọn chúng còn dám làm, vài con tôm hùm đất thì tính là cái gì.

Nhị Nữu ngôi giúp đỡ nhóm lửa ở dưới, Mạch Nha đứng nấu ăn ở trên. Gần đây thức ăn trong nhà tốt hơn không ít, không cần dmỗi ngày đều ăn cháo bắp nữa. Đông Sinh mua về khá nhiều bột mì, giữa trưa có thể ăn bánh bao trắng. Có khi còn có thể dùng tóp mỡ bao chút sủi cảo. Hôm nay nàng quyết định chuẩn bị chưng bánh bao cho bữa trưa.

Không có thịt, liền lấy rau hẹ tươi non mới hái để làm nhân bánh. Không chỉ thế, nàng còn cho thêm tôm nhỏ phơi khô nấu cùng hành tây, lại quấy thêm íi ớt khô, xối thêm hương du. Nhân này thì ngon phải biết!

Nhị Nữu ngồi ở dưới đã nghe thấy thơm, hít hít cái mũi, tán thưởng nói: “Thật thơm, ngươi mau chút làm bánh bao đi, nếu không ta không còn sức đun bếp nữa rồi.”

Mạch Nha bị nàng nói thể chỉ cười cười: “Chỉ nói bừa!”

Sáng sớm nay Điền thị đã lên men bột rồi, đã nở không sai biệt lắm.

Mạch Nha để cục bột to lên bàn, đem toàn bộ chúng nắm thành những cục nhỏ xinh bằng khoảng nắm tay trẻ em. Xong xuôi là có thể bao bánh bao rồi.

Bột bánh bao tương đối mềm, lăn mấy cái ở trong lòng bàn tay là có thể nặn thành hình tròn rồi. Sau đó lại cho nhân vào giữa, đem nó chậm rãi hợp lại hợp từ hai bên cho dính vào nhau, trên đỉnh vặn thành cái vòng, thế là hoàn thành rồi.

Đến khi bao đủ một nồi để chưng, liền bỏ chúng xuống nồi. Lấy một cây trúc để chia thành từng tầng trong nồi, phòng ngừa bánh bao dính vào nồi.

Khoảng cách giữa hai cái bánh bao không thể gần quá, để tránh về sau bánh bao nở ra, sẽ dính hết vào nhau, nhìn không đẹp, ăn cũng không ngon.

“Được rồi, tăng lửa lên để chưng bánh nào!” Mạch Nha đạy nắp nồi lên, nói với Nhị Nữu.

“Ai, lửa lớn tới đây!” Nhị Nữu đã sớm chờ sốt ruột, làm gì còn cần phải phân phó.

Một nồi có thể chưng hai mươi mấy cái bánh. Điền thị thấy hôm nay người nhiều, đợi lát nữa Đông Sinh cùng Nguyên Thanh trở về, thì chắc bánh đã chưng được ba nồi rồi, nhiều bánh bao thế này, hẳn là đủ ăn.

Mạch Nha lại bột bánh dư lại bao tiếp, đặt ở một bên, đem thớt thu thập sạch sẽ. Điền thị đem tôm hùm rửa xong bưng vào.

“Nương, ngươi cứ để xuống đi, để ta nấu là được.”

“Ta đây đi ra đằng sau chăn ngỗng, hai ngươi cứ làm đi.” Điền thị cười ha hả đi rồi.

“Nhị Nữu, đem nồi nhỏ cũng đốt lên đi, cũng muốn dùng lửa lớn.”

“Hảo tới!”

Chờ nồi đã nóng nàng rót dầu mè vào, chờ dầu nóng, nàng bỏ hoa tiêu và ớt khô vào. Hai thứ cay nồng này kết hợp với nhau tạo thành mùi thơm nức mũi. Đợi đến khi tỏa hương vừa đư, nàng bỏ tôm hùm đất vào nồi đảo vừa nhanh vừa đều.

Xào một vài phút, xác ngoài con tôm chuyển sang màu đỏ tươi, thêm nước tương, dấm, gia vị, thêm chút nước vào rồi để lửa nhỏ nấu chầm chậm cho tôm chín.

Mạch Nha nói với Nhị Nữu: “Dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu, ta đi ra bên ngoài nướng cá.” Nàng từ trên gác bếp lấy ra mấy con cá phơi mặn, đều là cá trích cùng trắm cỏ loại nhỏ nhưng may mắn thỉnh thoảng vẫn có mấy con to hơn một chút.