Chương 11: Hoa tường vi

Editor: Selina

Chương 11: Hoa tường vi

Mạch Nha rửa qua chân, leo bò lên trên giường, thò đầu lại gần xem: “Nương, nguyên lai ngươi đem tiền đều giấu nơi này a?”

Điền thị oán trách liếc nhìn nàng một cái, đem hai cái bao đều cất đi vào: “Không giấu nơi này thì ngươi nói xem có thể giấu nơi nào. Nhà ta ngay cả ngày mưa còn bị giột vào bên trong, không giấu ở đây thì sẽ bị mưa xối vào ngay.”

“Nương, ngươi đừng có giấu kĩ quá, cẩn thận lại bị chuột ngậm đi,” Mạch Nha trêu ghẹo nói.

“Ngươi nha đầu này, nay lại còn trêu đùa cả nương.” Điền thị sờ sờ đầu nàng, từ ái nói: “Ai, lần này hết bệnh rồi, ngươi giống như thay đổi thành người khác, cười cũng nhiều hơn. Thật tốt! Nương chỉ muốn thấy ngươi cao hứng, nhạc vui tươi hớn hở, so cái gì đều hạnh phúc hơn.”

Mạch Nha cảm thấy mũi mình có chút chua xót, tiến vào l*иg ngực nàng, làm nũng nói: “Cũng không thể chỉ có mình ta vui vẻ, ngươi cũng phải vui vẻ, chúng ta đều vui vui vẻ vẻ sống tốt, còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.”

Điền thị nghe nàng nói xong, cảm động hỏng rồi.

Mạch Nha trên mặt tươi cười, nhưng trước mắt vẫn không ngừng thoáng qua thân ảnh Nguyên Thanh. Một người với bề ngoài thành thục tục tằng, nhưng nội tâm hắn có lẽ còn tinh tế hơn so với bất kì ai, bởi vậy nên cũng càng khổ hơn nhiều người.

Có lẽ là ban ngày đi đường quá mệt mỏi, Mạch Nha ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao tít. Cũng may nhà nàng không có gà trống, bằng không nó cũng phải gáy đến khản cổ mất thôi!

Sáng sớm tinh mơ Đông Sinh liền cõng cái sọt tôm đi vào thành, trong viện còn giữ lại cái ao nhỏ mà tối hôm qua hắn đào.

Điền thị nấu xong cháo bắp mới kêu Mạch Nha rời giường.

Trong nhà không có gương, Mạch Nha phải soi gương trong nước. Nàng nhìn vết bầm trên cổ đã nhạt đi khá nhiều, rất mau sẽ nhìn không thấy nữa, chắc qua mấy ngày nữa là biến mất đi.

Hai mẹ con ăn cơm sáng, Điền thị hôm nay không xuống ruộng nên nàng cầm cái cuốc đào đất trong viện để trồng rau. Cây trồng muốn sống tốt đều phải lấy lòng lão thiên gia, đất lại phải cuốc xới lên nhiều lần cho tơi xốp, rồi lại phơi một hai ngày, rồi mới có thể trồng rau.

Mạch Nha lấy quần áo bỏ vào rổ nói: “Nương, ta đi bờ sông giặt quần áo đây.”

“Nước sông lạnh, vẫn nên để ta đi.” Điền thị ném cái cuốc chạy lại.

“Không có việc gì đâu, rất mau sẽ đến thanh minh, giờ nước không lạnh nữa đâu. Ngươi mau chút đào đất đi, đợi lát nữa ta trở về, sẽ cùng giúp ngươi sửa sang lại.” Mạch Nha cầm rổ đi hướng bờ sông nhỏ.

Hai bên con đường nhỏ mọc đầy hoa dại xán lạn, tia nắng ban mai ánh tản ra đồng ruộng mang vẻ đẹp yên bình, mùi hương làng quê dịu êm nhè nhẹ.

Mạch Nha hít sâu một hơi: “Oa, thơm quá đi! Di, giống như có hương hoa tường vi.” Nàng buông cái rổ xuống, theo mùi hương mà đi đến. Ở sau một đám cỏ dại cao ngang thân người có một đám hoa tường vi hồng sắc đang hé nở. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa đỏ thắm bao lấy nhị hoa màu vàng rực, đang lắc lư trong gió, còn có càng rất nhiều nụ hoa nho nhỏ đang chờ nở ra.

“Có cả một bụi lớn như vậy luôn!” Mạch Nha trong lòng ngứa ngáy, không có biện pháp, nàng thấy hoa thì sẽ đi không nổi, nàng thích nuôi sống nhưng cây hoa dại vừa xinh đẹp vừa ngoan cường: “Nếu có thể đào về nhà thì tốt rồi.” Nàng cắn ngón tay, đứng ở bụi hoa tường vi không chịu rời đi.

Nghĩ nghĩ, vẫn là chờ giặt xong quần áo rồi về nhà đem xẻng tới đào cả ụ đất xung quanh cây hoa luôn. Như vậy sẽ không làm bị thương rễ hoa mà bụi cây vẫn còn có thể tiếp tục nở hoa.

Nghĩ như vậy, nàng lại bưng rổ lên, hướng bờ sông nhỏ đi.

Thời tiết dần dần ấm, nước sông cũng ở chậm rãi ấm lên, có vài con cá có lá gan lớn, còn bơi qua bơi lại trước mặt Mạch Nha. Mạch Nha không them đếm xỉa tới chúng nó, nàng phải nhanh chóng giặt xong quần áo để còn về nhà lấy xẻng đào tường vi.

Điền thị đào đất trồng rau được một lúc, hái mấy cây măng tây, lột lá cây, dùng dao cắt nát, thấy Mạch Nha bưng rổ trở về, liền gọi nàng đi đem lá cho ngỗng ăn.

Mạch Nha phơi quần áo, lại bưng bồn đi chăn ngỗng. Sau đó lại nghĩ đem nhà cửa quét một lần. Một hồi trì hoãn như vậy, chờ đến khi nàng tới đào tường vi thì trời đã tới gần giữa trưa.

Điền thị thấy nàng khiêng xẻng chạy đi ra ngoài, vội hỏi: “Nha Tử, ngươi muốn làm gì a?”

“Không gì, ta đi đào cây hoa dại trở về.” Mạch Nha cũng không quay đầu, hướng nàng xua xua tay.

Điền thị không yên tâm đuổi theo, thấy nàng dọc theo đường đất chạy đến chỗ đất hoang mân mê gì đó, liền không để ý nữa, trở về nấu cơm. Chỉ chốc lát, ống khói toát ra làn khói lượn lờ.

Rất nhiều việc nhìn thì thấy đơn giản hơn so với làm.

Bụi hoa tường vi này đã già rồi, bộ rễ khổng lồ, đật xung quanh đều bị bộ rễ ấy bán chặt vào.

Mà nàng thì tay nhỏ chân nhỏ, đào hơn nửa ngày, mới đào được một cái rãnh nhỏ xíu xiu.

Lúc Đông Sinh về gần đến nhà thì nhìn thấy nàng ở kia, thân mình cặm cụi, ôm xẻng ra sức đào đất lên.

Hắn buông cái sọt, liền chạy tới: “Ngươi làm gì thế?”

Mạch Nha ngẩng đầu nhìn thấy ca ca đã trở lại, đem xẻng đẩy đên cho hắn, chỉ vào cái cây như đang cười nhạo nàng nói: “Ta muốn đem nó đào về nhà trồng ở trong sân, nhưng ta đào như không đào vậy đó, ca ca, ta giao nhiệm vụ này cho ngươi!”

“Nga.” Đông Sinh không thấy đây là việc lớn gì, không phải chỉ là đào cây hoa dại sao, một giây hắn liền làm xong ngay. Hắn không rên một tiếng tiếp nhận cai xẻng, cánh tay vung lên, chỉ thấy bùn đất tung bay, tốc độ này, cũng là quá nhanh đi…

“Ca, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương rễ của nó, đào từ từ ở bên cạnh đã.” Mạch Nha đứng ở bên cạnh chỉ đạo, có ca ca chính là rất tốt a!

Có Đông Sinh hỗ trợ, không đến một lúc mà cây ho tương vi to lớn đã bị đào lên cả đất lẫn rễ.

“Ngươi cầm xẻng đi, ta xách nó trở về.” Hắn đem xẻng đưa cho muội muội, lại dùng một tấm vải bọ tay lại, đem cây hoa xách lên.

Mạch Nha theo ở phía sau, nói: “Ca, ngươi cẩn thận một chút, trên cành của nó có rất nhiều gai, đừng để bị nó đâm vào người.”

“Ân, không có việc gì.” Đông Sinh đi bộ mà cứ như đang chạy chậm.

Chờ Mạch Nha đuổi tới, hắn đã sớm về tới nhà rồi: “Để ta tới làm đi, ngươi đi tẩy rửa mặt, nghỉ một lát.” Nàng muốn, đào một cái hố, nhưng là đào ở đâu thì tốt đây?

“Ta không mệt thì nghỉ cái gì, ngươi xem nên trong ở nơi nào, ta tới đào hố.”

“Nga, như vậy a.” Mạch Nha ở trong sân nhìn lòng vòng, cuối cùng đem mục tiêu định ở bên cạnh vườn rau. “Không bằng liền trồng ở bên cạnh rào tre, dù sao có rào tre chống đỡ, nó cũng không dài vườn rau ở trong. Về sau nó sẽ mọc theo rào tre, chờ mọc đầy toàn bộ rào tre, khẳng định đẹp!”

“Được, vậy trông ở nơi này.” Đông Sinh không nói hai lời, muội muội nói cái gì chính là cái đó, ngay cả nếu muội muội muốn trồng trên nóc nhà, hắn cũng không có ý kiến.

Điền thị ngẫu nhiên ra đổ nước, thấy Mạch Nha bộ dáng cao hứng, cũng cười.

Giữa trưa ăn cơm, Đông Sinh đem việc bán tôm đại khái nói một lần.

Hôm nay là ngày đầu đưa tôm, Trần chưởng quầy vẫn chưa bắt đầu bán, bọn họ đều không rõ ràng lắm Trần chưởng quầy tính toán làm gì. Tổng cộng 30 cân tôm, bán một trăm mười văn. Hắn chia cho Nguyên Thanh 60 văn tiền, nhưng hắn nói quá nhiều, chỉ chịu lấy 50 văn.

Mạch Nha nghe xong hắn nói, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ có vài người không thích ăn tôm hùm. Rốt cuộc người cùng người không giống nhau, bằng không dân gian sao lại nói câu làm dâu trăm họ? Bất quá, nếu đã làm rồi, hiện tại nói cái gì cũng không còn quan trọng, chỉ chờ hai ngày sau, Đông Sinh lại vào thành đưa tôm, mới biết được tình huống.

Đông Sinh đem tiền đều giao cho Điền thị giữ. Mạch Nha nghĩ vạn nhất bán không tốt, đưa nhiều sợ người ta không cần, cho nên bảo bọn hắn ngày mai buổi chiều ới đi vớt tôm, sáng sớm đưa đi muộn một chút.