Chương 10: Đào ao

Editor: Selina

Chương 10: Đào ao

“Cái này thì có gì mà vất vả, ngươi không phải đã kêu Nguyên Thanh đi bắt cùng ta sao? Từ nay về sau ta liền mang theo hắn cùng đi đưa tôm.” Đông Sinh vào nhà chính buông mấy cái tay nải lớn lớn bé bé xuống.

Mạch Nha cũng vào phòng của mìn. Hiện giờ nàng đang cùng Điền thị ngủ chung một phòng, vì phòng phía trước không có gì che chắn, có gió lọt vào nên không thể ở. Đã đi vào được một lúc nhưng nàng vẫn còn đem đồ vật nắm chặt trong tay, sau đó lại lặng lẽ nhét vào dưới chăn của chính mình. Nghe được ca ca nói muốn mang theo Nguyên Thanh cùng đi làm, nàng vội đi ra: “Như vậy là tốt nhất, ta sợ rằng một mình ngươi sẽ làm không kịp được.”

Điền thị bị khuê nữ của mình khiến cho chấn động rồi, không riêng việc kiếm được mười lượng bạc, lại còn bàn chuyện hợp tác về sau, việc này có thể kiếm tiền nhanh hơn so với làm ruộng. Nàng đi theo vào nhà, đem đồ đạc lấy ra để ở trên bàn, có chút lo lắng: “Các ngươi muốn đưa mấy con tôm hùm đất bán lên huyện thành, vạn nhất người ta bán không được tiền, thì sẽ không tìm nhà ta gây phiền toái chứ?”

Đông Sinh rửa sạch tay, ngồi vào bên cạnh bàn bưng lên chén cháo bắp, vừa uống vừa nói: “Sẽ không, Nha Tử đều cùng người ta kí kết rồi.”

“Chỉ là chúng ta sẽ phí chút công phu, nhưng sẽ không mất tiền vốn, nương không cần lo lắng!” Mạch Nha cũng ngồi xuống nói.

Điền thị thở dài: “Chỉ mong ông trời có thể phù hộ chúng ta!”

Mạch Nha nói: “Đương nhiên là có thể phù hộ, ta cùng ca ca đã một chút hạt giống, chúng ta có thể trồng rất nhiều các loại cây rau, tới lúc thu hoạch thì chắc chắn sẽ thu được rất nhiều.”

Điền thị đau lòng vuốt đầu nàng: “Ngươi oa nhi này…”

Đông Sinh đem bọc tiền lấy ra, đưa cho nàng: “Nương, người vẫn nên cầm tiền thì hơn!”

“Tiền là Nha Tử kiếm được, nên để cho nàng cầm.”

Mạch Nha lấy bọc tiền qua, nhét vào trong tay Điền thị: “Chúng ta đem tiền đều giữ ở một chỗ, về sau phải để sửa nhà, còn phải để cho ca ca lấy tức phụ, ngươi không cầm thì ai cầm đây!”

Đông Sinh mặt đỏ, trong miệng như nhét vào hơn nửa cái bánh bao, thầm thì nói: “Ai muốn lấy tức phụ chứ, ta mới không cần.”

Mạch Nha cười khanh khách không ngừng, trêu chọc hắn: “Ngươi không lấy tức phụ chẳng phải sẽ khiến nhóm nữ oa trong thôn khóc thét? Ngươi không biết được có bao nhiêu người nhớ thương ngươi đâu, ngươi không thành thân, chẳng lẽ về sau định làm một lão quang côn hả?”

Điền thị oán trách trừng nàng một cái: “Một cái nữ oa oa, làm gì mà nói quang côn này quang côn kia, về sau không được nói nữa, nhanh ăn cơm đi!”

Ăn cơm trưa xong, Đông Sinh liền cùng Lý Nguyên Thanh đi bắt tôm, lúc này bọn họ mang theo một cái sọt rất lớn.

Nghĩ đến việc bình thường không ai thèm bắt đồ vật kia, hơn nữa Mạch Nha cũng không đi theo nên hai tiểu hỏa làm việc nhanh chóng hơn rất nhiều. Trời còn chưa tối hẳn, hai người đã thắng lợi trở về. Lý Nguyên Thanh cõng cái sọt, bước chân tương đối ổn trọng.

Mạch Nha đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ đã trở lại, hưng phấn chạy tới, nhìn vào cái sọt của Nguyên Thanh: “Oa, các ngươi bắt nhiều như vậy, được hẳn mấy chục cân luôn đi?”

Đông Sinh cười ha hả nói: “Buổi chiều oi bức, tôm đều nổi lên lấy hơi, vớt lên dễ dàng hơn nhiều.” Dứt lời, hắn giúp đỡ Nguyên Thanh đem cái sọt dỡ xuống.

“Nguyên Thanh buổi tối đừng đi, ở thím gia ăn cơm chiều đi, ta đều làm tốt cơm rồi.” Điền thị đi ra, tiếp đón bọn họ ăn cơm.

Lý Nguyên Thanh lắc đầu: “Không được, nương ta còn ở nhà chờ ta, ta phải chạy nhanh trở về.”

“Ai nha, ăn một bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian, ăn xong lại mang cơm trở về cho nương ngươi, như vậy được rồi chứ?” Điền thị đem hắn kéo vào trong viện.

Lý Nguyên Thanh không lay chuyển được, đành phải lưu lại.

Đông Sinh đem lưới giao cho Mạch Nha, mình thì khiêng sọt tôm vào trong nhà: “Nhiều tôm như vậy, buổi tối muốn để ở đâu?”

Trong nhà chỉ có một cái chum to, đó là dùng để đựng nước sạch, không thể lấy nó tới để tôm được? Nhưng nếu không để nó vào chỗ có nước, nhiều tôm như vậy đều để ở trong sọt qua đêm thì sẽ dễ bị chết hết a.

Mạch Nha cũng thấy đau đầu. Nàng thật ra đem này quên mất, tôm thích đưco để ở nơi có nước, để ở đâu thì được đây?

Lý Nguyên Thanh rửa sạch tay, từ nhà chính đi ra, thấy hai anh em hắn nhìn sọt tôm phát sầu, hắn cứ tưởng là có chuyện gì, vừa hỏi xong, nguyên lai là vì việc này: “Nhà ngươi không phải còn có một cái sọt khác sao? Đợi lát nữa ta giúp ngươi đào cái hố to, đổ đầy nước vào bên trong, lại đem tôm tách ra để ở trong hai cái sọt, mang thả dưới ao không phải là được rồi sao?”

Đông Sinh bừng tỉnh đại ngộ: “Được đấy, biện pháp này vừa đơn giản lại vừa tiện lợi, còn không cần lo lắng tôm bị chết. Vậy chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi, đợi lát nữa ta chính mình đào, ngươi phải nhanh đi về nhà!”

“Ân.” Nguyên Thanh gật gật, nhìn Mạch Nha một cái, xoay người vào nhà chính.

Mạch Nha đứng ở trong viện, nhìn thân ảnh hắn bị ánh nến chiếu vào ấm áp khiến nàng cảm thấy rất an tâm. Không hiểu sao tâm bị điền tràn đầy, thân mình cũng ấm áp lên theo.

Lúc ăn cơm, Đông Sinh đem việc ngày mai muốn cùng hắn đi bán tôm nói ra. Lý Nguyên Thanh vốn là không muốn, chủ ý là của Mạch Nha, việc lấy tôm này cũng là của nhà Mạch Nha. Nếu hắn cũng đi làm theo, thì phải tính như thế nào đây.

Nhưng Đông Sinh lại giải thích, hắn một người gánh nặng đi huyện thành quá xa, trên đường không có ai giúp đỡ. Tạm thời hai người cứ kết phường chuyển đi hai ngày thử xem, nếu tôm bán không tốt, bàn những thứ này không phải đều là uổng phí sao!

Điền thị cũng đồng ý. Một mình Đông Sinh khẳng định sẽ quá sức, Nguyên Thanh đi theo, nàng còn có thể yên tâm chút. Dù sao bắt tôm cũng là hai người cùng đi, bán lấy tiền thì bọn họ chia đều, đây là điều thiên kinh địa nghĩa.

Lý Nguyên Thanh không giỏi ăn nói, không nói lại bọn họ, chỉ có thể đồng ý. Hắn lại cùng Đông Sinh giao hen, ngày mai lúc canh năm liền đi đưa tôm. Nếu họ đi mau, không đến giữa trưa là có thể trở về.

Lúc gần về, Điền thị lấy cho hắn canh cá để hắn trở về mang cho nương ăn tối. Bởi vì có bột, Điền thị còn chưng bánh bao, buổi tối ăn một chút, dư lại bao nhiêu đều bao cho hắn mang về.

Điền thị đưa hắn đến ngoài cửa lớn, nhìn thấy bóng dáng hắn vội vàng rời đi mới thở dài: “Ai, thật là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc, chính là mệnh không tốt. Có một cái ca ca cùng nương như vậy, đứa trẻ này cũng đủ vất vả.”

Mạch Nha cũng ló đầu ra, ghé vào trên vai Điền thị, hỏi: “Nương, việc nhà Nguyên Thanh đến tột cùng là sao?”

Điền thị nhớ tới khuê nữ mất trí nhớ, cái gì cũng đã quên, giải thích nói: “Nguyên Thanh là một đứa trẻ nghe lời lại hiếu thuận, nhà hắn có hai huynh đệ. Ngày trước nhà hắn rất nghèo, có một thời gian cha hắn phải vào núi săn thú, sau đó liền không trở về được nữa. Có người nói hắn bị sài lang ăn, cũng có người nói, hắn rớt xuống vách núi ngã chết. Dù sao mặc kệ nói thế nào, người vẫn không trở lại, chỉ để lại hai đứa con thơ. Nương hắn quá nặng tình, mấy năm trước vì đau khổ mà ốm liệt giường, không xuống đất đi lại được nữa. Nguyên Mộc là ca ca hắn tuy rằng thành thân, nhưng hắn tức phụ lại là một người lợi hại, chết sống không ở cùng hai mẹ con Nguyên Thanh. Thế nên hại mẹ con họ tách ra sống một mình, Nguyên Thanh đơn độc chiếu cố nương hắn.”

Nghe xong Điền thị nói, trong lòng Mạch Nha bị đè nén nặng nề. Không nói đến việc chiếu cố lão nhân có mệt hay không, chỉ là một ngày này ba bữa nhóm lửa nấu cơm, cũng đủ bận bịu. Đông sinh ở nhà cũng cần mẫn, nhưng những việc đòi hỏi phải cần sự khéo léo của nữ nhân, hắn rất ít khi nhúng tay. Như vậy xem ra, nàng vẫn còn đỡ khổ cực hơn rất nhiều.

Buổi tối đến khi đi ngủ, Điền thị đem tiền cẩn thận bao một lần nữa. Sau đó hai mẹ con bọn họ móc ra khổi gạch ở trên tường phong ngủ, bên trong thình lình còn có cái bao nữa.