Chương 12: Làm mì sợi

Editor: Selina

Chương 12: Làm mì sợi

Vì thế buổi chiều, ba người ăn cơm xong lại ở vườn rau bận việc.

Đông Sinh mua chút nông cụ từ huyện thành về, hai người bọn họ phụ trách đào đất, Mạch Nha ở bên cạnh nhổ mấy cây cỏ.

“Nương, trong nhà có phân không?” Mạch Nha một bên nhổ cỏ, một bên hỏi.

“Có, bất quá không nhiều lắm, chỉ sợ không đủ để trồng, chắc chúng ta phải đi đào chút than chì.”

Mạch Nha đứng lên: “Để ta đi cho!”

Đông Sinh nói: “Khi nào ngươi cần thì kêu ta, ngươi cứ ngồi yên là được.”

“Đã biết.” Mạch Nha đi vô phòng bếp cầm cái rá, đến ngoài phòng hái chút lá cây đại thụ lót ở phía dưới.

Bếp bằng đất đều có một cái lỗ nhỏ chuyên môn dùng để rửa sạch tro tàn, lỗ nhỏ này thường hay để thông ra ngoài phòng.

Mạch Nha đi men theo tường vây, đường dưới chân thực sạch sẽ, không có cỏ xanh, trên mặt đất là mấy hòn đá vụn, chúng đều do Đông Sinh chọn xuống từ trên núi, cục nào cục nấy đều rất xinh đẹp.

Chờ đào xong than chì, Mạch Nha liền kêu Đông Sinh tới đem nó để ở trên đống phân.

Phân này kỳ thật cũng không dơ, có một chút là mùn gỗ mục, còn có vả than chì cùng vỏ cây, để một thời gian, liền thành đống phân chuyên dụng để bón cho cây.

Hôm nay, thời tiết không tồi, sáng sủa không mây.

Điền thị sáng sớm đã đem số tôm nhỏ hôm trước để lên trên mấy thanh tre mỏng ghép lại, giữa trưa Mạch Nha lại đem chúng nó đảo qua lại cho khô đều.

Có bột mì, giữa trưa Điền thị liền quyết định làm mì sợi, Mạch Nha nhìn nàng nhào tới nhào lui, càng tò mò với mì sợi.

Điền thị thấy nàng tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, liền đem chày cán bột đưa cho nàng: “Nương dạy ngươi cán bột nhé.”

“Ta có đươc hay không đây? Nhỡ ta làm hỏng bột thì làm sao?”

“Này không có gì, cùng lắm thì giữa trưa chúng ta ăn mì ngật đáp là xong!” Đây là một điểm tốt của bột mì, mặc kệ ngươi lăn lộn thế nào thì đều có thể ăn vào bụng.

Mạch Nha cắn môi, tiếp nhận chày cán bột, nghe theo lời Điền thị chỉ đạo, cán lên mặt bột.

“Cán một lần, phải thay đổi mặt khác, rải thêm chút bột khô lên, lại chậm rãi cuốn, chậm rãi xoa, như vậy sẽ không bị dính vào cùng nhau…”

Cuộc sống gia, chỉ cần ngươi chịu học, kỳ thật đều không khó. Cán bột cần đến kiên nhẫn, đem cục bột trong tay cán thành một miếng bột mỏng là được.

Mạch Nha cán tốt cục bột liền nằm xoài lên trên bàn lớn.

Điền thị lấy dao phay tới: “Rồi, lại rải thêm một tầng bột mì, đem chúng nó chồng lên nhau, cắt thành từng sợi là được.”

“Nga, là như thế này sao?” Mạch Nha tay chân nhẹ nhàng cắt, sợ một dùng sức lại đem chúng nó dính cùng nhau.

“Lại cắt chậm một chút, nếu không sợ rằng mì sợi dễ bị dính” Điền thị vừa nói vừa dùng tay tán mì sợi Mạch Nha vừa cắt ra.

Chờ Mạch Nha đem mì sợi đều đều cắt xong, Điền thị mới đi nhóm lửa.

Mạch Nha theo vào phòng bếp: “Nương, để ta nấu mì sợi cho.” Từ khi nàng tỉnh lại, nàng đã phát hiện ra một việc rất quan trọng. Không hiểu được người nơi này có phải hay không đều có thói quen nấu đồ ăn thì chỉ cần có thể ăn là được, chưa bao giờ chú ý có ngon hay không. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, có thể ăn cơm đã là không tồi, ai còn đi quản những cái khác. Điền thị cũng giống như thế, trong vườn tuy rằng trồng cả hành tỏi, nhưng nàng rất ít khi lấy chúng nó làm gia vị, chỉ có khi nào nấu canh cá, sợ tanh mới có thể bỏ vào một ít chút.

“Vậy để nương nhóm lửa cho ngươi.” Điền thị từ dưới bếp ló đầu ra.

“Dạ.” Mạch Nha lên tiếng, chạy ra phòng bếp, đến vườn rau rút mấy cây hành, thấy hành tây lớn lên chắc nịch, lại suy nghĩ, hôm nào muối chút hành tây cho ca ca ăn cơm.

Nàng lại hái một ít rau xanh, rửa sạch sẽ rồi mang vào phòng bếp.

“Nương, nếu tôm hùm đất bán được thì bào ca ca mua chút mỡ heo về đi, chỉ dùng dầu cải nấu ăn thì không có mùi thơm bằng!”

Điền thị do dự, kỳ thật mỡ heo cũng không quá quý, chỉ ba văn tiền một cân, nhưng nhà nàng vẫn luôn không có tiền, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn mỡ heo. Nhưng nếu hài tử đã nói, nàng sao có thể cự tuyệt: “Được chứ, chờ ngày kia ca ca ngươi vào thành, ta dặn hắn mua chút trở về, dù sao làm tốt rồi giữ ở bình, một chốc một lát cũng không hư được.”

“Ân, cảm ơn nương.” Mạch Nha hướng nàng ngọt ngào cười nói. Nghĩ thầm, lão nương nào chẳng phải cũng đau hài tử giống nhau sao, ở nông thôn, ăn mỡ heo chính là thực sự xa xỉ.

Chờ nước sôi, Mạch Nha đem mì sợi bỏ vào nồi, đợi một lúc sau, nàng đem rau xanh thả vào, cuối cùng chờ tới lúc bắc nồi xuống mới rải hành lá lên.

Đến nỗi dầu mè cũng là bỏ một ít ở trong chén, bằng không bỏ trức tiếp vào trong nồi, là quá lãng phí.

Đông Sinh thật xa đã ngửi được mùi hương, chạy vào hỏi: “Nha Tử, hôm nay giữa trưa làm gì ăn ngon thế?”

“Ăn mì sợi, là ta nấu đấy.” Mạch Nha cười nói.

Cơm trưa, Đông Sinh ăn hai chén mì sợi lớn còn chưa đã them: “Nha Tử, ngươi làm mì sợi ăn ngon thật.”

Mạch Nha đứng lên giúp hắn lại lấy thêm một chén, tự hào nói: “Về sau ngươi sẽ biết, ta có thể làm đồ ăn càng ngày càng ngon, bảo đảm có thể đem ngươi dưỡng vừa cao vừa béo!”

Điền thị bưng chén cười ha hả không ngừng, “Ngươi thật muốn đem ngươi ca dưỡng thành như vậy, hắn sợ là sẽ cưới không cưới được tức phụ!”

Mạch Nha cũng cười, Đông Sinh thấy nàng trộm để một chén lớn mì sợi ở một bên, Mạch Nha không đợi hắn hỏi, liền nói: “Ngươi cũng đừng nhìn, đây là để cho Nguyên Thanh ca ca, đợi lát nữa ngươi mang đi cho hắn, người ta đã giúp đỡ chúng ta không ít, chúng ta có ăn ngon, cũng không thể đã quên người ta.”

Điền thị cũng nhớ tới: “Nha Tử nói rất đúng, đứa nhỏ Nguyên Thanh kia giúp đỡ nhà ta rất nhiều, Nha Tử, ngươi đem mì dư lại đều để cho hắn đi, như vậy làm sao đủ cho hắn và nương hắn ăn!”

“Hảo!”

Đông Sinh đương nhiên hết sức tán đồng, ăn cơm, liền bưng cái bát sành lớn đi sang nhà Nguyên Thanh.

Ăn xong cơm, Mạch Nha ở phòng bếp rửa chén, Điền thị ngồi ở một bên, thử hỏi: “Nha Tử, nương nhìn ngươi rất quan tâm đến Nguyên Thanh kia, sao, ngươi có phải hay không thích hắn?”

Trên mặt Mạch Nha căng thẳng, thân mình ngượng ngùng lảng tránh nói: “Nương, ngươi nói gì thế, ta chỉ là thấy Nguyên Thanh ca là người tốt, lại nói chúng ta đưa co hắn chút ăn cũng chẳng phải việc gì lớn mà!”

Điền thị ngừng một hồi, thở dài, “Ai, Nguyên Thanh là một đứa trẻ tốt, nhưng chính là mệnh không tốt, bên người có lão nương bị liệt, về sau, sợ là không có nhà ai muốn đem con gái gả cho hắn!”

Mạch Nha không đồng ý lời nàng, đứng thẳng vòng eo nói: “Ngài nói lời này thực sự không đúng rồi, nhà ai khôn có lão nhân? Nguyên Thanh ca hiếu thuận vơi nương của hắn, đó là thiên kinh địa nghĩa, sao có thể đem lão nhân đối đãi như là bị trói buộc? Ai rồi cũng phải già đi, ta thật ra lại thấy Nguyên Thanh ca là người trọng tình trọng nghĩa, là hảo nam nhân. Về sau nếu ai gả cho hắn, khẳng định sẽ rất hạnh phúc.”

Điền thị sửng sốt, không nghĩ tới khuê nữ có ý tưởng này. Sắc mặt nàng trầm xuống, lời nói thấm thía nói: “Hài tử, nương không phải là người bất thông tình lý, nương chỉ cần ngươi về sau có thể khoái hoạt vui sướиɠ, không lo ăn không lo mặc, ngày tháng trôi qua thuận lợi là được. Việc hôn nhân của ngươi, nương sẽ không thay ngươi làm chủ, chính là…”

Mạch Nha biết nàng có ý nghĩ gì: “Ai nha nương, ta còn nhỏ mà, ngươi nói chuyện đó làm gì, ta về sau nào sẽ không đi đâu cả, sẽ ở với ngươi làm gái lỡ thì, ở bên cạnh ngươi cả đời.”

Điền thị bị nàng chọc cười: “Nói bậy! Ngươi nguyện ý nhưng nương thì không muốn thế đâu!”