Chương 38

Chính thứ không phân biệt được, sủng thϊếp diệt thê, gia giáo như vậy, không trách được ngay cả thông gia cũng trở mặt với trung võ Hầu phủ, tường đổ là do mọi người đẩy thôi.

Cứ như vậy xem ra, vị Huệ quý dung này trong cung cũng không gây ra được sóng gió gì .

Nhà mẹ đẻ suy bại, còn cái gì tốt để nói .

An quý nghi nghĩ xong, bình yên đi vào giấc ngủ.

Gia Nguyên đế được tất cả mọi người nhớ thương bây giờ lại không giống mọi người suy nghĩ đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ ngon. Tương quý viện đã sớm ngủ say bên cạnh hắn, nhưng Gia Nguyên đế lại không buồn ngủ chút nào.

Hôm nay chuyện phân tranh trên triều đình còn rành rành trước mắt.

Hắn luôn luôn là người công chính, cũng luôn luôn tự khoe là một vị minh quân. Chuyện này theo lý mà nói, Tĩnh Khang Hầu phủ phạm sai lầm lớn hơn một chút, Tĩnh Khang Hầu lập một thế tử hồ đồ không làm được việc gì, không chỉ có như thế Tĩnh Khang Hầu gia phong bất chính, ngoài đường còn đánh gãy chân người khác. Dù cháu ngoại trai của An thái phó này cũng không phải người tốt, nhưng không xem tăng mặt còn phải xem mặt Phật[1]. An thái phó chỉ có một đứa con gái, cháu trai cũng chỉ có một.

Hắn vốn định xử lý ngay tại chỗ, nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến A Mạn ở Lân Thủy các. Trước kia khi ở cùng các phi tần khác tất cả không dám thở mạnh, ngoại lệ duy nhất chính là Vân chiêu nghi, vì thế hắn cho nàng sủng ái, chỉ là sau này này Vân chiêu nghi rất tham lam. Nhưng A Mạn làm cho hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt, ở trước mặt nàng dường như hắn không phải là người cao cao tại thượng, quân vương nắm giữ đại quyền sinh sát mà chỉ là một người đàn ông bình thường

Nàng sẽ làm nũng với hắn, giận dỗi với hắn, càng kỳ quái hơn là nàng còn có thể cho hắn xem sắc mặt. Làm chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ mà hắn thì một chút cũng không tức giận.

Quý Tương Viện bên cạnh chìm vào gấc ngủ sâu, còn trong lúc vô ý ngáy một tiếng. Gia Nguyên đế không buồn ngủ, nghe thấy âm thanh này, cùng với tiếng côn trùng trong bụi cỏ ngoài phòng kêu vang, lại làm cho hắn bắt đầu phiền chán đứng lên.

“Bệ hạ?”

Tương quý viện bị tiếng động bên cạnh đánh thức, thấy thánh thượng đang mặc quần áo thì sợ hãi.

Gia Nguyên đế không có tâm tình quay đầu vỗ về, xoay người bước đi .

Tương quý viện lần này hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng gọi người tới.

“Đi, đi theo hỏi thăm lần này bệ hạ đi đâu?”

Tương quý viện dặn dò xong, cả người hoảng sợ không có khí lực ngồi phịch trên đệm dựa. Hôm nay lúc thị tẩm cảm thấy thánh thượng không yên lòng, lúc đầu tưởng rằng thánh thượng phiền não vì chuyện trên triều đình, trong hậu cung sự việc về Tĩnh Khang Hầu phủ với An gia truyền đi ồn ào huyên náo, nàng không nhịn được hỏi thăm vài câu. Không nghĩ tới ngay lúc đó sắc mặt thánh thượng liền thay đổi, ngay cả cười một cái cũng không, trực tiếp xuống khỏi người nàng.

Có phải là do mình nói nhiều không?

Mình sẽ không phải cứ như vậy mà mất đi thánh tâm chứ?

Tương quý viện không nhịn được rơi lệ, nếu nàng không được sủng ái nữa thì con gái của nàng làm sao còn có cơ hội trở lại bên người nàng chứ?

Mây đen mù mịt tràn ngập xuống không chỉ có Tương quý viện.

Lúc này Tĩnh Khang Hầu phủ mới là dày vò nhất.

Hầu phủ không ở riêng, ba phòng đến bây giờ mới là chân chính gắn bó với nhau. Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng mấy phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Tĩnh Khang Hầu cùng Hầu phu nhân hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là lão phu nhân thở dài nói.

“Là ta không tốt.”

Tĩnh Khang Hầu không nghe lọt tai những lời lão thê nói.

“Là ta không tốt, ta không dạy được con trai, ngày mai ta sẽ tấu lên hủy bỏ vị trí thế tử của con cả.”

Về phần để vị trí thế tử cho ai, hai người làm vợ chồng mấy chục năm, cuối cùng thông suốt một lần.

Cảnh tượng của Nhị phòng, Tam phòng vẫn giống nhau, chỉ có Đại phòng là lạnh tanh. Thế tử phu nhân Tống Tô thị đã sớm mang theo hai đứa là con trai trưởng và con gái ruột của mình trở về nhà mẹ đẻ là phủ Trung Võ Hầu. Con trai ngoan mà thế tử tâm tâm niệm niệm cũng để Tĩnh Khang Hầu nhốt vào từ đường, bây giờ chỉ có một mình hắn kinh ngạc ngồi trên giường.