Chương 37

Đôi bên đều là quyền quý, nhất thời đế vương vẫn chưa có quyết định gì, chuyện cứ thế mà gác lại.

Gió trước mặt luôn có thể thổi từ phía sau, không lâu sau, tin đồn đã lan nhanh đến hậu cung. Mọi người đều nhìn nhau lấm lét, chuyện này đôi bên đều sai, nhưng quan trọng là Hoàng thượng xử lý như thế nào. Người trong cung đều muốn biết, gió trong cung đang thổi về phương nào.

Là Lân Thủy các Huệ quý dung? Hay là Trọng Hoa cung An quý nghi?

Mặc dù đều nói hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính, nhưng tầm quan trọng của “gió bên gối” không ai có thể phủ nhận, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lân Thủy các và Trọng Hoa cung.

Tâm tình A Mạn lập tức trở lên rất tệ. A Mạn vô cùng hiểu rõ tính cách huynh trưởng, xúc động, dễ tức giận, cực kỳ giống ông nội. Dù là trên đầu có phụ thân áp chế thì tính tình cũng không đổi được.

“Nương nương, trong phủ gửi thư tới.”

A Mạn đuổi tất cả cung nữ phục vụ trong phòng ra ngoài, chỉ giữ lại Thái Vi.

Thái Vi cúi đầu đứng bên cạnh, cái gì cũng không nói.

Thư là của Tĩnh Khang Hầu phu nhân gửi, bên trong đơn giản nói lại sự việc một lần, cuối cùng nói Tĩnh Khang Hầu phủ sẽ xử lý chuyện này, bảo nàng ở trong cung đừng lo lắng.

A Mạn sao mà đồng ý được?

Đối mặt là An thái phó, là thầy giáo của hoàng thượng khi còn là hoàng tử, còn Tĩnh Khang Hầu phủ thì sao? Ông nội nàng đã lớn tuổi, hơn nữa hiện nay Đại Chu đang trong giai đoạn thái bình thịnh thế, mà Tĩnh Khang Hầu phủ lại dùng võ để khiến gia đình hưng thịnh, nếu so sánh nhất định sẽ chịu thiệt. Chuyện hôm nay trong triều đình nhất định chỉ là mở màn, từ nay trở đi chắc chắn sẽ có rất nhiều người dâng tấu vạch tội Tĩnh Khang Hầu phủ.

Dù sao vị An thái phó này có môn sinh cả triều đình.

Thế gia chính là như thế, vinh cùng vinh mà họa thì cùng họa. A Mạn không thể để ca ca trở thành con dê thế tội, cũng không thể để ca ca làm Tĩnh Khang Hầu phủ suy bại.

Đã vào cung, vì gia tộc trù tính là điều tất nhiên, nhưng nên làm thế nào đây?

Thái Vi thấy nương nương nắm thật chặt bức thư trong tay, tờ giấy mỏng manh bị vo tròn lại, nhịn không được mở miệng:

“Nương nương nghỉ trưa một lúc đi”

A Mạn không để ý, đuổi Thái Vi đi. Còn mình đi thẳng đến bàn trang điểm lấy ra một cái hộp, bỏ hết châu báu trong hộp ra để bức thư dưới ngăn bí mật của hộp.

Ngày hôm nay, ai cũng không được như ý nguyện. Đên hôm đó Thánh thượng lật thẻ bài của Tương quý viện, chỗ đó ở hai hướng khác nhau không quan hệ tới một ai cả.

Buổi tối A Mạn không ngủ được, lăn qua lộn lại, cả đầu đều là chuyện của mình và huynh trưởng khi còn bé.

Khi bảy tuổi, mới đến Giang Nam được hai năm nhưng rất bướng bỉnh, mùa hè không được nghịch mà phải đi hồ sen hái hoa sen, kết quả không cẩn thận ngã xuống nước, huynh trưởng là người đầu tiên nhảy xuống ôm lấy mình.

Khi chín tuổi, mình mê chơi cờ, cũng là huynh trưởng vì mình vơ vét đủ loại kiểu sách dạy đánh cờ ở bên ngoài về.

Khi mười hai tuổi, cha và mẹ chụm lưng bàn bạc về chuyện hôn sự của mình, cũng là huynh trưởng không quan tâm gì chạy tới trước mặt cha không đồng ý để mình gả ở Giang Nam, nói mình về sau không nơi nương tựa, nhà mẹ đẻ ở xa ngàn dặm, sẽ bị người khác bắt nạt. Bị cha hung hăng đánh mà vẫn kiên trì.



Nhữngchuyện tương tự nhiều không kể xiết.

Ngay cả chuyện mình vào cung huynh trưởng cũng là người đầu tiên nói “Tĩnh Khang Hầu phủ vinh quang không cần phải dựa vào cô nương Hầu phủ”.

Huynh trưởng như vậy, mình làm sao có thể trơ mắt nhìn để ca ca đi vào vũng bùn mà không nói một lời.

A Mạn tình cảm lạnh nhạt, nhưng cũng không nghĩa là nàng không có tim, trái tim nàng cũng là thịt sớm đã bị tấm lòng tốt đẹp của huynh trưởng hâm nóng .

So với sự trằn trọc của A Mạn trong Lân Thủy các thì Trọng Hoa cung An quý bây giờ cũng trấn định hơn.

Phong ba lần này đối với nàng mà nói căn bản là ngay cả sóng cũng không lật được.

Cha nàng là thái phó, trên dưới triều đình đều có môn sinh. Tĩnh Khang Hầu phủ chẳng qua cũng chỉ là võ tướng mới được huân quý, cho dù sự việc rắc rối phức tạp nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là Tĩnh Khang Hầu phủ.