Chương 3: Dứt khoát quay đầu

Có đôi khi Giản Hành Chu cảm thấy Cố Dịch thật sự có hơi tham tiền.

Người tham tiền dễ tục khí, cho nên cô không vẽ ra được tác phẩm nào, chỉ có thể đi làm người làm ăn.

"Hai trăm nghìn tệ, không thể ít hơn." Cố Dịch không che giấu: "Công ty còn trừ một phần nữa."

Công ty mà cô nói thực ra chính là sếp của hành lang triển lãm tranh kia, mà cô chính là người đại lý.

"Cô ấy là người mới." Giản Hành Chu nhấn mạnh.

Ngụ ý là giá tiền này có hơi cao.

Cố Dịch lại không chịu nhả: "Một ngày nào đó cô ấy không còn là người mới nữa."

"Được rồi."

Giản Hành Chu thỏa hiệp trước, mà quả thật anh ta cũng không thiếu chút tiền này.

"Coi như cho em thêm vậy."

Cố Dịch lười sửa câu nói của anh ta.

Thực ra công ty lấy một nửa, cô lấy hai phần còn lại, không tính là nhiều.

"Tôi sẽ trực tiếp để cô ấy liên hệ anh."

Lời ít ý nhiều, kết thúc giao dịch.

Cô quay người cầm túi xách.

Giản Hành Chu thấy túi xách kia có vẻ quen mắt, lại không nhịn được cười.

"Em đúng là thích túi xách này thật nhỉ."

Đây là túi mà anh ta mua tặng cô lúc trước.

Cố Dịch cúi đầu nhìn qua, rồi nói: "Mai đổi cái khác."

Dứt lời, cô trực tiếp mở cửa bước đi, không hề quay đầu lại, dứt khoát đến mức khiến Giản Hành Chu giật mình.

Cố Dịch về đến nhà đã gần mười một giờ.

Nói là nhà nhưng thật ra là căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ mà cô và Đường Ninh mướn chung.

Ở khu dân cư cũ kỹ này, điện nước và hệ thống sưởi đều không tệ, nhưng lại quá lâu đời, luôn có cảm giác mùi ẩm mốc thấm sâu vào các bức tường.

Muộn lắm rồi, cô cho rằng Đường Ninh đã ngủ, nên không gõ cửa mà trực tiếp dùng chìa khóa mở ra.

Cô đẩy cửa vào mới phát hiện đèn đóm sáng rực, Đường Ninh đang ngồi cạnh bàn ăn, hai tay chống cằm không vui nhìn cô.

“Cậu còn biết trở về?”

Rõ ràng Đường Ninh đang giận.

Bình thường cô về trễ, Đường Ninh đều xông tới ôm lấy cô.

“Tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, cậu đếm xem!”

Cố Dịch cúi đầu thay giày, nói một câu: “Xin lỗi.”

Cô cảm thấy rất áy náy, Đường Ninh cũng không cáu kỉnh nữa, đứng dậy giúp cô cầm túi và áo khoác.

Dù sao Cố Dịch về trễ như vậy cũng bởi vì nói chuyện về tranh của cô.

Trên áo khoác nhiễm đầy khí lạnh, chắc chắn là bên ngoài đang rét căm căm, Đường Ninh nghĩ như vậy lại cảm thấy hơi đau lòng.

“Con người cậu cũng thật là, người ta muốn mua thì mua, không mua thì thôi, cũng không thiếu một người mua, thời gian và công sức của cậu không phải tiền sao?”

Cố Dịch ngẩng đầu nở nụ cười: “Phải chứ.”

Cô là người đại diện của Đường Ninh, tranh của Đường Ninh bán được, thời gian và công sức mà cô bỏ ra sẽ được báo đáp.

P/s: Nếu bạn muốn trao đổi về truyện, mua vàng với giá tốt thì inb mình qua zalo: 0339 902 357 nhaaa.

Hãy donate ủng hộ kinh phí duy trì nhóm dịch nhaaa