Cô không muốn đố kỵ với Đường Ninh, nhưng hết lần này đến lần khác mọi người xung quanh luôn không hề buông tha cô, để cô làm thế thân của Đường Ninh, sau đó cảm thấy chính mình thất bại thảm hại.
Sự trùng hợp, sự tương tự chết tiệt này, như thể toàn thế giới đều thích Đường Ninh!
Một điếu thuốc đã cháy hết nhưng Cố Dịch vẫn không có cách nào đè nén sự không cam tâm trong lòng.
Trong đầu cô không khỏi sinh ra một ý nghĩ hoang đường, nếu như đàn ông trên đời này đều mù thì sao?
Không nhìn thấy mặt Đường Ninh, cũng không nhìn thấy tranh cô ấy vẽ, sẽ không có người cảm thấy cô không bằng Đường Ninh.
Nhưng ông trời hết lần này đến lần khác lại muốn trêu đùa cô, biến giả thiết hoang đường của cô thành sự thật, cũng đường hoàng đi tới trước mặt cô.
Chu Lương đi ra khỏi cửa tòa nhà dạy học, cây gậy dò đường dọng xuống mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo.
Từng tiếng đập vào trong lòng Cố Dịch tựa như tiếng cười nhạo lạnh như băng.
Nhìn đi, mặc dù người này bị mù nhưng vẫn thích Đường Ninh.
Cố Dịch biết đây là giận chó đánh mèo, nhưng ai bảo anh ta xui xẻo gặp phải một người xấu xa như cô chứ?
Cô lặng lẽ gẩy tàn thuốc, phất tay tản mùi thuốc lá ra xa, xác định trong không khí chỉ còn lại sự yên tĩnh lạnh lẽo, cô mới hắng giọng gọi:
“Chu Lương.”
Chu Lương nghiêng đầu “nhìn” về phía Cố Dịch, tựa như đang cố gắng phân biệt thân phận của cô.
Anh do dự xác nhận: “Đường Ninh?”
Cố Dịch cười cười, là anh ta nhận nhầm trước đấy nhé, như vậy thì không thể trách cô.
“Mới nhận ra à.”
Cô cố gắng lên giọng, lại càng giống cô nhóc tươi sáng ngọt ngào kia hơn.
“Không đúng, là…” Bỗng nhiên Chu Lương dừng lại, sau đó lắc đầu.
Anh ta không nói nữa, câu từ nghẹn lại trong cổ họng Chu Lương.
Vì sao không nói tiếp?
Không đúng, bởi vì giọng nói của cô rất giống Cố Dịch.
Sao không phải là Đường Ninh giống cô chứ?
“Em đang chờ ai à?”
Chu Lương chủ động tìm đề tài nói chuyện, hoàn toàn khác với thái độ trầm mặc vừa rồi.
Cố Dịch nhìn khóe môi anh ta khó nén được ý cười, bỗng nhiên cảm thấy hơi gai mắt, vậy nên trong lúc vô thức cô lại tiếp tục trò đùa dai nhất thời.
“Vốn dĩ đang đợi Cố Dịch, chắc cô ấy hẹn hò với bạn trai rồi, để cho tôi leo cây.”
Giọng nói của cô nghe như đang giận dỗi, mà nhiều hơn chính là một chút cám dỗ khó cưỡng, dẫn dụ người đàn ông trước mắt chủ động đưa ra lời mời.
“À.” Người đàn ông thật thà lên tiếng: “Cô Cố đi sớm quá.”
Anh ta rũ mắt, có sự tiếc nuối mà Cố Dịch nhìn không hiểu.
Hai người im lặng một hồi, Chu Lương không nghĩ ra được chủ đề mới.
“Tôi đi trước nhé.”