Quyển 3 - Chương 6: (Giả) Bệnh tâm thần và bác sĩ

Giản Dao giống như một đứa trẻ nghịch ngợm với khát khao khám phá mãnh liệt.

Trong miệng Phương Thừa Nhiên có mùi cà phê thoang thoảng, có chút đắng chát, là hương vị khiến Giản Dao mê mẩn.

Cái lưỡi xông loạn trong miệng người đàn ông, từ lợi đến thành khoang, từ gốc lưỡi đến phía sau lưỡi, không chịu buông ra bất cứ nơi nào nó có thể chạm tới.

Đôi bàn tay nhỏ bé cũng không nhàn rỗi.

Áo choàng bác sĩ của Phương Thành Nhiên đã bị Giản Dao thô bạo xé toạc, lộ ra chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng bên dưới, có vẻ như cô ngại cởi từng cúc một thì rất phiền phức nên dứt khoát làm theo cách ban nãy, mặc dù chất lượng của áo sơ mi rất tốt nhưng vẫn không thể chịu nổi hành vi của người phụ nữ.

Một lúc sau, thân hình ngày thường được giấu dưới chiếc áo khoác rộng rãi của bác sĩ, cơ bắp săn chắc được hình thành qua nhiều năm rèn luyện của Phương Thành Nhiên đã lộ ra bên ngoài.

Trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, Phương Thành Nhiên rùng mình một cái, đồng thời ý thức của anh cũng khôi phục lại.

Giản Dao bất ngờ bị đẩy ra.

Tuy rằng cô là người chủ động nhưng Giản Dao lại dùng hết sức lực hôn Phương Thành Nhiên, hôn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, mô hồi chảy ròng ròng, kiều suyễn thở phì phò, trái lại tuy rằng hơi thở của Phương Thành Nhiên không ổn định nhưng sắc mặt miễn cưỡng được gọi là bình tĩnh.

Chỉ có bản thân anh mới biết, lúc này trái tim anh có thể dùng từ hỏng mất để hình dung.

Chính mình lại có thể bị khinh bạc?

Chính mình lại có thể bị một người phụ nữ là bệnh nhân của mình khinh bạc tại nơi làm việc?

Đây là điều mà Phương Thành Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới.

Anh nhìn về phía Giản Dao với vẻ tức giận kìm nén: “Cô đang làm cái gì vậy?”

Cô đang làm cái gì vậy?

Giản Dao bình tĩnh sửa lại mái tóc rối bù của mình: “Làm cái gì? Làm chuyện mà trước đây anh từng làm với em…”

Thật là vớ vẩn!

“Giản Dao, tôi biết cô có bệnh.” Phương Thành Nhiên không lựa lời nói: “Nhưng tôi không ngờ tới cô lại bệnh nặng như vậy!”

Giản Dao ngoài dự đoán không có tức giận, cô chỉ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Phương Thành Nhiên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Nếu em không có bệnh, em tới gặp bác sĩ Phương làm cái gì?”

Lại tới nữa.

Loại cảm giác như mình đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm khiến anh thấy xấu hổ chột dạ.

Phương Thành Niên có chút chật vật né tránh cái nhìn chăm chú của Giản Dao.

Giản Dao khẽ mỉm cười, nụ cười của cô rất đẹp nhưng lại mang theo ý vị bi thương, Phương Thành ngơ ngẩn nhìn.

Vì vậy, khi tay Giản Dao chạm vào ngực anh, anh cũng không có lập tức tránh ra.

Tim đập hỗn loạn, giống như hơi thở của anh.

"Bác sĩ Phương, anh lại chột dạ."

"Bất cứ khi nào anh cảm thấy chột dạ, tim đập sẽ càng lúc càng nhanh, sau đó mặt anh càng ngày càng đỏ, đặc biệt là sau tai, cho nên thời điểm mỗi lần anh nói dối em, em thích nhất làm chính là…"

Giản Dao từng chút từng chút một tới gần Phương Thành Nhiên.

Sau đó, há miệng nhỏ ra, cắn vào dái tai Phương Thành Nhiên.

Đó là nơi nhạy cảm của anh.

Giản Dao cảm nhận được sự cứng đờ và run rẩy của anh, đồng thời cảm thấy hai bàn tay đang định đẩy cô ra hai bên cơ thể đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, cô cảm thấy trong lòng sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ gần như trả thù.

Nhưng những điều đó chỉ là chín trâu mất sợi lông so với những gì cô đã phải chịu đựng trong vài năm qua.

Giản Dao nghĩ như vậy, hành hạ dái tai đối phương chuyển từ cắn mạnh chuyển sang mυ"ŧ nhẹ.

"ưʍ..."

Một tiếng rên rất nhẹ, đột nhiên không phòng ngừa tràn ra từ miệng Phương Thành Nhiên.