Quyển 3 - Chương 6.1: (Giả) Bệnh tâm thần và bác sĩ (hơi H)

Ở nơi người đàn ông không nhìn thấy, khóe môi Giản Dao cong lên, ý cười xấu xa hoàn toàn khác với ban nay.

Cực kỳ giống một đứa trẻ hư đắc ý khi thực hiện được trò đùa dai của mình.

Đồng thời tay phải ở bên ngực trái người đàn ông, lòng bàn tay non mềm cũng không an phận lấy viên đậu đỏ cương cứng làm trung tâm, xoay vong trêu đùa.

Một đại nam nhận gặp nguy không loạn, xưa nay là là bác sĩ Phương thuộc hệ cấm dục trong mắt người khác lại có thể áo rách quần mỏng trước một người phụ nữ, sắc mặt ửng hồng cơ thể run rẩy giống như yếu đuối mặc người xâu xé.

Nếu để người quen biết thấy cảnh tượng này sợ là sẽ kinh ngạc rớt cằm cũng nên.

"Giản Dao..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Cô... Dừng tay..."

Phương Thành Nhiên sống ba mươi mấy năm, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, là việc không thể dùng lẽ thường tới giải thích.

Đúng vậy, anh hoàn toàn không chống cự được Giản Dao.

Lý trí anh nói với chính với, lúc này nên đem người phụ nữ này kéo ra, lập tức, không chút do dự, nhưng cơ thể anh lại không cách nào chấp hành mệnh lệnh này.

Chuyện này quả thực quá buồn cười cũng quá vớ vẩn.

Nhưng cố tình anh hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh buồn cười và vớ vẩn như vậy.

"Dừng tay?" Giản Dao ghé sát vào tai Phương Thành Nhiên, tràn ngập ác ý nói: "Không, em không làm."

Giây tiếp theo, môi Giản Dao cuối cùng cũng rời khỏi tai trái của anh, nhưng Phương Thành Nhiên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì môi người phụ nữ lại dọc theo gương mặt anh, một đường trượt xuống dưới.

Từ cằm đến cổ, xương quai xanh đến điểm đỏ bị xem nhẹ ở chỗ khác...

"A..."

Đầu lưỡi mềm mại, mười phần ái muội, đầu tiên xoay tròn xung quanh điểm đỏ sau đó dưới hơi thở ngày càng dồn dập của Phương Thành Nhiên, một tay đột nhiên đem nó cuốn vào miệng, dùng sức liếʍ mυ"ŧ.

"A ha..."

Người đàn ông hô hấp biến nặng.

Lúc này tay phải của Giản Dao đã lặng lẽ từ ngực trái Phương Thành Nhiên đi vào thứ giấu sau quần tây, côn ŧᏂịŧ lớn đã thức tỉnh vì không ngừng kí©h thí©ɧ.

“Bác sĩ Phương, dươиɠ ѵậŧ của anh đã hưng phấn lắm rồi.”

Thanh âm của Giản Dao lúc này vang lên bên tai Phương Thừa Nhiên không khác gì tiếng ma quỷ giễu cợt.

Anh không hiểu, người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ ngoài lạnh lùng này lại có thể thản nhiên nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh như thế? Phảng phất điều mà cô nói giống như thời tiết hôm nay thật đẹp.

Nhưng anh không ngờ lời nói tiếp theo của Giản Dao càng khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong sự nhận thức của anh.

"Có vẻ như bác sĩ Phương đã lâu không quan hệ, côn ŧᏂịŧ sưng tấy thật đúng làm người đau lòng. "

“...Giản Dao, cô có biết xấu hổ không!"

"Biết xấu hổ?" Giản Dao chế nhạo: "Phương Thành Nhiên, anh có biết những lời này là anh dạy em nói hay không?"

“...”

Phương Thành Nhiên cảm thấy chính mình thật đúng là cực kỳ oan uổng.

Anh không nghĩ tới hành động tiếp theo của Giản Dao mới cho anh biết, hóa ra hai từ xấu hổ thực sự không tồn tại đối với người phụ nữ trước mặt anh.

Bàn tay trắng kéo khóa kim loại xuống.

“Giản Dao—”

“Bác sĩ Phương có thể kêu lớn một chút, tốt nhất là thu hút người khác đến xem, dáng vẻ này của anh…. Chậc chậc..."

Thái dương Phương Thành Nhiên giật giật, hiển nhiên là anh đang tức giận.

Nhưng anh biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

Nếu bây giờ thu hút mọi người tới đây thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Anh tự đặt mình vào thế bị động, với tư thế cực kỳ chật vật.

Tựa hồ cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, con thịt căng phồng đã căng ra khỏi qυầи ɭóŧ của anh lại nhảy lên hai lần trong tay Giản Dao.

Dáng vẻ đầy năng lượng.