Chương 37

“Đừng tức giận, được không?’’ Mạc Kỳ dính sát vào người cô, làm nũng cọ cọ tựa như một chú mèo nhỏ.

Lâm Chiêu vẫn còn tức giận, càng nghĩ càng uất ức: “Lương Chung là cái tên cực kỳ cực kỳ khốn khϊếp.’’

Cậu ở bên cạnh cô lăn qua lăn lại, làm nũng, bán manh, an ủi lâu như vậy mà trong đầu cô vẫn đang nghĩ đến chuyện của người khác sao?

“Đúng là khốn khϊếp.’’ Cậu mắng theo, giọng điệu trầm xuống.

Vẻ mặt Lâm Chiêu rối rắm, dường như vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa nãy, dở khóc dở cười.

“Rốt cuộc anh ta có ý gì, đột nhiên nổi giận với em, lại đột nhiên thừa nhận là anh trai em.’’

“Chiêu Chiêu à?’’ Mạc Kỳ bắt lấy bả vai cô, xoay người cô về phía mình.

“Vâng?’’ Lâm Chiêu nghi hoặc.

Sau đó cô nhìn thấy Mạc Kỳ đến gần rồi trong nháy mắt lấp kín miệng cô.

Huh? Đột nhiên hôn?

Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi cô, ám chỉ muốn nếm thử hương vị. Lâm Chiêu ngẩn người, dưới ám hiệu của cậu khẽ mở miệng ra, sau đó đầu lưỡi cậu lập tức đi vào.

“Ưm…’’

Hai đầu lưỡi nhanh chóng quấn quýt dây dưa bên nhau.

Lần này Lâm Chiêu không hề giãy giụa, các giác quan cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là cảm giác bên trong môi.

Cô có cảm giác như kỹ thuật hôn của Mạc Kỳ càng ngày càng tiến bộ nha? Rõ ràng hai người chỉ mới hôn nhau mấy lần, sau cậu lại có thể tiến bộ nhanh như thế? Hôn đến… quá thoải mái.

Hai má Lâm Chiêu nóng bừng, chăm chú lắng nghe tiếng tim đập dồn dập mạnh liệt trong l*иg ngực và tốc độ dòng máu lưu thông khắp cơ thể.

Cô nhắm mắt lại, để mặc Mạc Kỳ làm càn.

Một lúc lâu sau cậu mới buông ra, Lâm Chiêu thở dốc, không hề để ý đến sợi chỉ bạc xuất hiện khi đôi môi hai người tách ra, sau khi đứt rời lại dính ở trên khoé miệng cô, cực kỳ ái muội.

Ngón tay cái Mạc Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa môi dưới của cô, lau sạch nước miếng trên khoé miệng. Đôi mắt cậu đen nhanh, suy nghĩ miên man, thì thầm hỏi: “Anh là ai?’’

Lâm Chiêu đầu óc choáng váng, không chú ý đến sự bất thường trong giọng điệu của hắn, vì thế đáp: “Mạc Kỳ”.

“Ừ.’’ Cậu mỉm cười, đưa ngón cái vừa mới lau qua nước miếng của cô lên miệng mình liếʍ mấy cái, liếʍ láp nước bọt của cô.

Cuối cùng suy nghĩ của em cũng đã trở về đến trên người anh. Chính là thế, lúc ở bên cạnh anh, đừng nghĩ đến những người khác. Đương nhiên những lúc không ở bên cạnh anh cũng chỉ có thể nghĩ đến anh.

“Được không, Chiêu Chiêu?’’ Cậu lẩm bẩm thành tiếng.

Lại có chút kỳ lạ. Lâm Chiêu bối rối: “Cái gì?’’

“Không có gì.’’ Ánh mắt Mạc Kỳ dịu dàng đến đáng sợ, sâu như hồ nước, “Em muốn uống rượu không?’’

Nhìn thấy chai rượu trong tay cậu, ánh mắt Lâm Chiêu sáng bừng lên: “Anh đưa đến đây sao?’’

“Ừ.’’ Mạc Kỳ nói, ngăn cản cánh tay đang duỗi lại đây của cô.

“Hả?’’ Lâm Chiêu khó hiểu.

Mạc Kỳ nói: “Nhưng anh không đưa ly đến đâu.’’ Cậu cười, “Nhưng mà anh phát hiện ra một một cách uống không cần đến ly cũng rất hay.’’

“Cách gì?’’ Lâm Chiêu giống như một đứa trẻ ham học hỏi, mở to mắt.

Mạc Kỳ đổ vào miệng mình một ngụm rượu, sau đó tìm đến miệng cô đút vào.

Khi mùi vị tinh khiết và thơm lừng của rượu lan toả trong khoang miệng, cuối cùng Lâm Chiêu cũng hiểu cách mà cậu nói là gì, trên gò má nhất thời xuất hiện ráng mây đỏ bừng, thật xấu hổ.

Cậu chuyển rượu từ trong miệng mình sang miệng cô, đầu lưỡi ngăn cản lại dẫn dắt cô nuốt rượu vào.

“Khụ khụ.’’ Uống sạch một hớp, cả người Lâm Chiêu trở nên mềm nhũn, hai tay nhỏ nhắn chống đỡ trước ngực cậu, tư thế của hai người lúc này cực kỳ ái muội, chẳng biết từ lúc nào cô đã ngồi trong lòng cậu.

“Không cần, để tự em.’’ Cô nói trong tiếng thở dốc.

“Nhưng không có ly mà.’’ Mạc Kỳ liếʍ liếʍ môi, sau đó lại uống một hớp rượu, không cho cô cơ hội nói chuyện lập tức hôn lên.

Một hớp, hai hớp, Lâm Chiêu đã bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, theo bản năng nhận lấy rượu ngon. Cuối cùng là chủ động hé miệng chờ Mạc Kỳ hôn lên.

Mạc Kỳ vừa mới rót rượu vào miệng, hai má phồng lên, liếc mắt nhìn thấy Lâm Chiêu đang hé miệng, đầu lưỡi trơn bóng dưới ánh đèn, cả người cậu trở nên khô nóng, kích động đến mức không thể nào chống đỡ.

Cậu nuốt ngụm rượu kia vào.

“Chiêu Chiêu, em say rồi.’’

Cậu ôm chặt cô vào ngực, cúi đầu quấn lấy lưỡi cô.