Chương 36

1133 Chữ Cài Đặt
Giọng điệu mang theo sự tức giận rõ ràng khiến cả hai người đều ngây ngẩn cả người, cũng chính vì thế mà Lâm Chiêu không thể phản ứng lại kịp thời.

Nhìn thấy cảnh này, Lương Chung cảm thấy vô cùng chói mắt, ba ba bước nhanh chóng đi đến chỗ hai người, hơi dùng sức đẩy Lâm Chiêu ra, kéo cô về phía mình.

“Em đang làm gì vậy?’’ Anh ta trừng mắt nhìn cô, mắt thấy cô đang mặc một chiếc quần đùi ngắn, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài, anh ta cảm thấy mạch máu mình như vỡ tung, “Trai đơn gái chiếc, em để cho một gã đàn ông tuỳ tiện vào phòng mình như thế sao?’’

Những lời này thật quá đáng. Lâm Chiêu lạnh lùng hất tay anh ta ra: “Anh đừng ăn nói khó nghe như thế.’’

“Chiêu Chiêu.’’ Mạc Kỳ đưa tay ra muốn duỗi về phía cô.

Lương Chung khẽ liếc mắt một cái, nhanh chóng dùng một tay khác ra sức đẩy mạnh Mạc Kỳ: “Tôi cảnh cáo cậu, không được phép bước vào nơi này một bước, cút ngay cho tôi.’’

Mạc Kỳ không kịp đề phòng đã bị anh ta đẩy mạnh nên cả người lảo đảo về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té gã. Lâm Chiêu hoảng hốt lo lắng, sau khi thấy cậu đỡ được cái bàn sau lưng đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Dựa vào cái gì?’’ Lâm Chiêu trừng mắt nhìn Lương Chung, phản bác lại.

“Dựa vào việc đây là nhà ba anh mua! Đây là nhà của anh.’’ Lương Chung rống giận, trong khoảnh khắc bật thốt ra những lời kia thực sự là bị lửa giận làm cho mê muội đầu óc.

Nghe được những lời này, Lâm Chiêu im lặng vài giây, vẻ mặt khó hiểu, phảng phất một chút quật cường và mất mát.

“Tốt thôi.’’ Cô nói, “Xin lỗi vì vẫn luôn chiếm dụng nhà của anh, lãng phí tiền bạc của ba anh.’’

Một giọt nước mắt không kìm nén được đột nhiên rơi xuống từ khoé mắt, Lâm Chiêu tuỳ ý lau khô, đôi mắt đỏ bừng.

Trái tim Lương Chung đau đớn đến khó chịu, vô thức đưa tay ra định lau nước mắt trên khoé mắt cô, nhưng lại bị Lâm Chiêu gạt đi.

“Thực sự xin lỗi anh, anh lấy lại nhà của mình đi, không thì bỏ cũng được, tôi đến nhà đối diện.’’ Cô nói với Mạc Kỳ, “Đi thôi.’’

“Khoan đã.’’ Lương Chung giữ chặt tay cô, “Anh không có ý đó.’’

“Vậy thì anh có ý gì.’’ Lâm Chiêu xoay người lại, mặt đối mặt với anh ta, “Đây là nhà ba anh mua, là nhà của anh, không phải ý này sao?’’

Lương Chung vô cùng buồn bức, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, như thế nào… Anh ta không nói nên lời.

“Mạc Kỳ.’’ Lâm Chiêu duỗi tay kia ra, lắc lắc, ra hiệu cho Mạc Kỳ đến đây đưa cô đi, “Anh mau mời em đi ăn tối đi.’’ Cô nói, “Em đói bụng.’’

Trong lòng cô bạn gái nhỏ tràn đầy sự dựa dẫm sẽ làm nũng giống như bao người khác. Trái tim Mạc Kỳ như nở hoa, dáng vẻ này của Chiêu Chiêu thật đáng yêu.

“Không được.’’ Lương Chung giật mạnh, đứng giữa Mạc Kỳ và Lâm Chiêu, “Anh sẽ nói cho em biết ý của anh, em không được ở bên cạnh người này! Anh muốn em biết thế nào là liêm sỉ!’’

Lâm Chiêu dùng sức gạt tay anh ta ra: “Tôi biết liêm sỉ hay không? Thì liên quan gì đến anh?’’

“Bởi vì anh là anh trai của em!’’

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Chiêu quên mất giãy giụa.

“Bởi vì anh là anh trai của em!’’ Câu nói này không ngừng quanh quẩn trong đầu Lâm Chiêu, tựa như phải rất lâu mới có thể hiểu được anh ta đang nói cái gì.

Lương Chung cũng im lặng, điều anh ta không mong muốn nhất chính là một ngày nào đó thực sự trở thành anh em cùng nhà với cô. Mặc dù không thể thay đổi được sự thật, nhưng chỉ cần anh ta luôn phủ nhận thì còn có thể tiếp tục tự lừa dối bản thân mình, nhưng lần này là gì đây!

Lâm Chiêu bật cười: “Anh trai? Bây giờ nhớ ra tôi là em gái của anh? Tại sao? Tại sao lại đột nhiên thừa nhận anh là anh trai của tôi vậy?’’ Trong đôi mắt cô thậm chí còn không có một chút xúc động, lạnh lẽo đến rét thấu tâm can, “Tôi không biết liêm sỉ cho nên anh cảm thấy mất mặt sao? Cho nên muốn lấy thân phận của anh trai quản thúc tôi?’’

Lương Chung thất thần, Lâm Chiêu dùng tay phải đẩy sự trói buộc trên tay trái ra, tay anh ta không còn để đó nữa, giữa hai người mất đi sự tiếp xúc.

“Đừng lo lắng, dù sao cũng không ai biết anh là anh trai của tôi đâu, cho nên cho dù tôi làm gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến anh.’’

Bóng lưng dứt khoát, cô xoay người rời đi.

Trước khi đi theo cô ra ngoài, Mạc Kỳ như cười như không nói: “Suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, thứ tình cảm mà anh vẫn luôn che giấu có lẽ vừa khéo lại là sự tương phản ở trong lòng người kia.’’ Cậu đi đến bên cạnh Lương Chung, khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, giữa hai người còn có mối quan hệ anh em kế với nhau, kể từ khi bắt đầu, anh đã đẩy cô ấy càng ngày càng xa. Các anh sẽ không bao giờ có khả năng đâu, mãi mãi không thể. Hơn nữa, bây giờ còn có tôi, tôi mới là người bên cạnh Chiêu Chiêu lúc này.’’

Lương Chung vung quyền, dùng hết sức lực. Mạc Kỳ nhanh chóng né tránh, đưa tay giữ lấy nắm đấm của anh ta.

“Anh đang tức giận chuyện gì vậy?’’ Giọng điệu Mạc Kỳ vô cùng thản nhiên.

Chờ một lúc lâu không thấy Mạc Kỳ đi ra, Lâm Chiêu quay lại nhìn thấy thấy cục diện giằng co giữa hai người.

“Anh làm gì vậy?’’ Cô đi lên, kéo Mạc Kỳ ra phía sau lưng tựa như gà mái già bảo vệ đàn con, “Anh muốn đánh người sao?’’

“Không phải.’’ Lương Chung siết chặt tay, câu phủ nhận không hề có sức thuyết phục.

Lâm Chiêu không quan tâm, kéo Mạc Kỳ ra ngoài.