Chương 3: Nói một chút

Có lần đầu tiên mọi việc về sau sẽ càng tự nhiên. Mạc Kỳ đã phát triển một sở thích mới.

Lâm Chiêu đang nghiêm túc nghe giảng, lưng thẳng đứng. Mạc Kỳ lặng lẽ đánh giá đường cong của bóng lưng cô, ánh mắt tập trung vào ngực cô, ánh mắt hắn như thể nhìn thấu bên trong qua lớp áo ngắn.

Ừm, hôm nay là màu tím. Màu hơi đậm.

Vô cùng quyến rũ, rất sặc sỡ.

Hắn cũng rất thích màu tím đậm. Nếu cô có thể cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho hắn xem...

Mạc Kỳ chép chép miệng, lưng hơi khom lại, tay phải chống cằm, càng dễ dàng quan sát cô.

Bên dưới cổ là xương quai xanh. Xương quai xanh của cô rất đẹp, tinh xảo sạch sẽ, liếʍ một cái, cắn một ngụm ước chừng rất ngon. Từ xương quai xanh đi xuống là một vòng cung nhô lên, khi lên đến đỉnh lại thu hồi lại, tạo ra hình dáng cong vểnh vô cùng đẹp mắt.

Hắn biết nơi đó, mềm mại to to một nắm tay, dính vào người rất thoải mái.

Xuống chút nữa, chính là chiếc bụng phẳng lì.

Eo cô nhỏ đến mức hai tay hắn có thể nắm hết. Ngực to, eo còn nhỏ, dưỡng đâu ra người như thế.

Bàn tay hắn không nhỏ mà dày rộng như bàn tay của một thiếu niên bình thường, phù hợp với chiều cao 1m84 của hắn.

Hắn thầm so sánh, hình dáng ngực cô, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nắm được vừa vặn.

Không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì.

Mạc Kỳ không ngăn được suy nghĩ bậy bạ, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh đầy xấu hổ. Một chút nữa thôi, chỉ chút nữa là có thể sờ vào.

Thiếu chút nữa sẽ chạm vào toàn bộ bầu ngực.

"Mạc Kỳ, em đứng dậy trả lời câu này!"

Mộng đẹp bỗng nhiên bị phá vỡ, chàng trai đột nhiên hoàn hồn trở lại. Giáo viên gọi hắn, ánh mắt của tất cả bạn học đều tập trung lại đây, Mạc Kỳ không khỏi căng thẳng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng.

Đó là câu hỏi vật lý.

Mạc Kỳ hoàn toàn không nghe giảng, hơn nữa câu hỏi này thật sự rất khó, hắn lúng túng một hồi, cuối cùng ủ rũ nói với thầy giáo: "Em không biết."

Vỗn dĩ thầy giáo rất tức giận, ông đã để ý người này mất tập trung, đang định dạy cho hắn một bài học, nhưng khi nhìn thấy hắn đáng thương như vậy, ông lại không đành lòng, vì thế chỉ trừng mắt với hắn, hy vọng hắn có thể hiểu được ông hận sắt không thành thép, cũng không nói nặng lời, cuối cùng ông cho Mạc Kỳ ngồi xuống, kêu Lâm Chiêu lên giải bài.

Lâm Chiêu nhanh chóng giải quyết được câu hỏi.

Thầy giáo vật lý khen ngợi gật đầu, nhân tiện khen cô ông còn khuyên bảo: "Người ta được điểm cao nhất trong các kỳ thi còn nghiêm túc nghe giảng, vậy thì lý do gì mà các cô các cậu không nghiêm túc?"

Ông vừa nói ánh mắt vừa liếc nhìn Mạc Kỳ. Hắn lại cúi đầu.

Lâm Chiêu nhìn thấy, nhún nhún vai, cô cảm thấy bạn ngồi cùng bàn này đúng là ngoan ngoãn đến đáng yêu, dáng vẻ vừa đáng thương lại áy náy, khiến người khác đều mềm lòng.

Mạc Kỳ nghĩ thầm, sao cô lại giỏi vậy sao, lúc nhỏ như thế nào, sau khi lớn lên cũng như thế. Cho dù hắn theo đuổi bao lâu đều sẽ vĩnh viễn có một khoảng cách nhất định với cô.

Làm sao bây giờ, hắn rất muốn nhanh chóng đuổi theo cô.

Sau khi tan học, Lâm Chiêu mở notebook đặt lên bàn của Mạc Kỳ. Mạc Kỳ sửng sốt, khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

Sau đó hắn thấy cô đang tiến dần về phía hắn.

Mạc Kỳ lập tức căng thẳng thân thể, hô hấp nặng nề hơn, da thịt bị kí©h thí©ɧ sinh ra dòng điện.

Lâm Chiêu không để ý đến sự kỳ lạ của hắn, cô nói: "Câu này cậu hiểu không?"

Các giác quan của Mạc Kỳ được phóng đại lên vô số lần, hắn điên cuồng cảm nhận hơi thở của cô gần trong gang tấc, gật đầu một cách không tỉnh táo.

"Hiểu rồi sao? Vậy cậu giải lại một lần nữa." Lâm Chiêu nói.

Lúc này đầu óc Mạc Kỳ mới hồi lại, vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu: "Hả?"

Lâm Chiêu trừng mắt với hắn: "Không phải cậu nói hiểu sao?"

Mạc Kỳ đáng thương cúi đầu.

Lâm Chiêu bất đắc dĩ thở dài: "Cậu đi học mà làm gì vậy, toàn mất tập trung."

Mạc Kỳ cảm thấy có chút áy náy khi nghe những lời này, trong lòng căng thẳng.

Cô gái ở bên cạnh hắn bắt đầu giảng giải về câu hỏi.

Mạc Kỳ ngẩng đầu lên, dường như đυ.ng phải thứ gì đó, sau đó nhìn lên thì thấy ngực cô.

Hắn đỏ mặt, hốt hoảng cúi đầu xuống.

Lâm Chiêu thấy vậy, cảm giác khó chịu khi bị chạm vào đã biến mất, cô tiếp tục giảng bài, nhưng cơ thể dịch ra xa một chút. Cô cảm thấy vừa rồi hắn cũng không phải cố ý, cũng trách cô dựa gần quá. Nhưng phản ứng của hắn thật đáng yêu, đỏ mặt vội vàng né tránh, đúng là một cậu bé mới lớn dễ mắc cỡ.

========

Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của nam 9 nha quý vị :)))