Chương 4: Nhìn

Sau đó Mạc Kỳ luôn chủ động đưa ra câu hỏi, gặp được bài gì khó hắn sẽ tích cực hỏi bạn cùng bàn. Nhưng lần này không giống nhau, hắn đứng còn bạn cùng bàn thì ngồi.

"Đề này chỉ việc áp dụng công thức, cậu nhìn đi, chỗ này, đây nữa, điều kiện đề bài có sẵn rồi, nhìn công thực là ra đáp án ngay." Lâm Chiêu chỉ vào đề bài nói với hắn.

Dáng vẻ Mạc Kỳ nghiêm túc, gật đầu theo cô.

Ánh mắt lại bắt đầu tự do.

Cổ áo đồng phục có ba cái cúc, cô cài hai cái, cái còn lại không cài, độ rộng vừa đủ, từ góc nhìn của hắn có thể thấy được bên trong.

Xương quai xanh thanh tú, xuống chút nữa là bộ ngực trắng nõn. Áσ ɭóŧ không bao được hết, chỉ đỡ được phía sưới, bên trên lộ ra gần một nửa.

Cô cong eo, áσ ɭóŧ căng ra một chút, sau đó hắn bắt gặp được đầṳ ѵú hồng nhạt trên bầu ngực trắng tròn.

Ưm!!!

Mạc Kỳ cảm giác có một sự xúc động vọt tới cổ họng, nóng bỏng, vô cùng khô khốc.

"Nghe hiểu không?"

Lâm Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, Mạc Kỳ vội vàng dời tầm mắt đi, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh đầy quyến rũ.

"Tránh ra chút nào!"

Có người hối hả chạy tới, Mạc Kỳ không cẩn thận ngã về phía Lâm Chiêu, cô lập tức đỡ lấy vai hắn.

Hắn luống cuống tựa vào bàn, sau đó động tác dừng lại, may là không ngã.

Hắn mở to mắt nhìn cô, trước mặt chính là hai bầu ngực tròn trịa mà hắn đã mơ ước từ lâu. Đột nhiên hắn hơi hối hận, giá mà cứ ngã xuống như thế...

Có thể chạm vào cô... thì tốt rồi.

Bạn học kia chạy lại xin lỗi: "Ngại quá, không sao chứ? Tôi hơi vội, rất xin lỗi."

Lúc này Mạc Kỳ đã ngồi dậy, nói không sao.

Sau khi Mạc Kỳ về đến nhà, quản gia và người hầu đều chạy ra đón, giống như ngày thường.

Hắn nóng lòng trở về phòng, dặn dò quản gia một câu: "Mang cho tôi ít tài liệu, tài liệu cấp hai cấp ba đều phải đầy đủ, ăn cơm xong tôi muốn nó phải xuất hiện trong phòng tôi."

Đám người hầu sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hành động. Thiếu gia muốn làm học bá sao? Haizz thiếu gia nỗ lực như vậy lại khiến bọn họ đau lòng. Thiếu gia từ nhỏ rất béo nên luôn bị người khác cười chê, năm đó mười hai tuổi thì bắt đầu thay đổi, chơi bóng cũng phải chơi giỏi nhất, quyền anh, bắn tên, Tae Kwon Do thậm chí cả tập thể hình, các loại hạng mục thể dục thể thao đều không thiếu. Nếu nói chỉ vì dáng người, làm đến thế này đã là tốt lắm rồi, nhưng hắn vẫn không dừng lại, không chỉ học âm nhạc mỹ thuật, hắn còn học thêm lễ nghi quốc gia.

Đủ loại, cái gì cũng có. Đến bây giờ, thiếu gia còn muốn làm học bá hóa học vật lý, thật là vất vả.

Hình ảnh lúc buổi chiều vẫn quanh quẩn trong đầu Mạc Kỳ, như thế nào cũng không biến mất. Không đúng, hắn cũng không muốn xóa sạch nó.

Cô gái mặc áσ ɭóŧ màu đen, bao quanh hai bầu ngực mượt mà, hình ảnh màu da trắng nõn và áσ ɭóŧ màu đen ghi sâu vào tâm trí hắn, áσ ɭóŧ hơi lỏng lẻo, lộ ra núʍ ѵú đỏ tươi tinh xảo.

Sau đó là chiếc bụng nhỏ lắc lư lay động, còn có cái rốn đáng yêu mê người.

Mạc Kỳ ở trong phòng ngủ của mình, đối diện là bồn rửa mặt và gương, quần cởi xuống một nửa, tay phải nhanh chóng sục lên sục xuống vật cương cứng giữa hai chân.

"Ưm, Chiêu Chiêu Chiêu Chiêu ~ Chiêu Chiêu đáng yêu của anh ~"

Trong đầu đều là hình ảnh của cô, cô cười, lông mày, môi, cổ, xương quai xanh của cô, ngực cô đến rốn cô.

À, cả núʍ ѵú của cô nữa.

Rất muốn hút.

Cởi nữa đi, cởi nữa.

Hắn còn muốn nhìn thấy đùi cô, mông cô.

Cô...

Hơi thở càng nặng nề, đồ vật giữa hai chân nóng rực, lớn thêm một vòng. Eo hắn di chuyển, tay cũng di chuyển, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng.

"Á ~ ưm ~ ưm ~ Chiêu Chiêu ~ rất muốn, rất muốn làm em ~ Chiêu Chiêu..."