Chương 2: Ẩm ướt

Cả buổi sáng Mạc Kỳ có chút lơ đễnh, ánh mắt vẫn luôn vô thức liếc nhìn Lâm Chiêu, chỉ cần cô động đậy, ánh mắt hắn lại thu lại, ngồi thẳng người, nhìn về phía trước, giống như đang nghiêm túc nghe giảng. Sau khi giả vờ được hai giây, hắn lại thất thần, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô.

Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, nửa ngày của Mạc Kỳ cũng trôi qua. Đến giờ học thể dục buổi chiều, đám người đáng ghét kia xuất hiện phân tán sự chú ý của hắn.

Mấy người ở sân thể dục vẫy tay với hắn: "Kìa, không phải Mạc Kỳ sao, lại đây, đánh với bọn tao hai trận."

Giọng điệu kia quả thật không có ý tốt, mang chút coi thường, cười nhạo. Còn có động tác vẫy tay, dường như gọi một con chó con vậy.

Mạc Kỳ cúi đầu rũ mắt, đi về phía những người đó.

Lâm Chiêu nhìn thấy, tự hỏi bạn cùng bàn này có phải dễ bị bắt nạt quá hay không? Những người đó rõ ràng đang ức hϊếp người hiền lành mà.

Tầm mắt của cô theo Mạc Kỳ đến sân bóng, chỉ thấy mấy người đó nói vài câu với hắn, tiếng cười xung quanh phát ra, chỉ có hắn bị vây ở giữa có chút đáng thương.

Tiếng cười của những người đó đầy chế giễu. Nói cái gì vậy chứ?

Bọn họ lại lôi sự việc khi còn nhỏ ra nói. Mạc Kỳ nắm chặt tay, bình tĩnh nhìn bọn họ. Rất mắc cười sao? Chỉ cần có cơ hội là lại lôi ra làm trò đùa.

Có lẽ là khi còn bé ảnh hưởng quá lớn đến hắn, đến bây giờ dù đã lột xác, khác hoàn toàn so với trước kia nhưng trong lòng Mạc Kỳ vẫn có chút rụt rè, hèn mọn; hắn thật sự sợ đám người này nói bậy, sợ người khác cười nhạo hắn như cũ.

Giống như trước đây, mọi người đều giễu cợt hắn.

Là một người mập mạp.

Vì vậy hắn im lặng để cho bọn họ cười. Hắn rời mắt đi chỗ khác, vô tình chạm mặt một người.

Trái tim bắt đầu điên cuồng, nhịp đập không có quy luật.

Cô đang nhìn về phía này.

Trong phút chốc, đầu óc Mạc Kỳ trở nên trống rỗng, quên cả suy nghĩ, hắn theo bản năng dời tầm mắt đi nơi khác, cúi đầu, trong lòng hơi tự ti.

Đồng thời còn có chút phấn chấn.

Lâm Chiêu bị bạn học kéo đi, cô đến phòng thiết bị lấy một cây vợt cầu lông, sau đó ra sân bắt đầu đánh cầu. Sau đó Lâm Chiêu không để ý đến Mạc Kỳ nữa, cô vui vẻ chơi đùa với bạn học của mình.

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, các cô lưu luyến trả vợt, ra WC rửa mặt rồi quay về lớp học.

Khi Lâm Chiêu trở về lớp học, cô phát hiện bạn cùng bàn đã quay trở lại, hắn có vẻ chơi bóng rất quyết liệt, gương mặt đỏ rực, đó là vẻ mặt sau khi vận động. Hắn vén tay áo lên đến vai, để lộ toàn bộ cánh tay, trắng nõn nhưng không mềm mại, trông săn chắc và có cơ bắp.

Lâm Chiêu thầm thở dài, hóa ra có người có thể dung hòa sự trắng trẻo và nam tính một cách hoàn mỹ như vậy.

Tóc của hắn hơi ướt, có lẽ đã gội sạch bằng nước. Lâm Chiêu chào hắn, sau đó ngồi xuống.

Cô gái đã làm việc riêng của mình còn chàng trai thì căng cứng cơ thể, ánh mắt lại bắt đầu không tự chủ được.

Cô vừa mới rửa mặt, hai má ửng đỏ, mái tóc ướt dính vào má, sợi tóc còn đọng lại mấy giọt nước.

"Rầm."

Đó là âm thanh trong lòng Mạc Kỳ.

Lâm Chiêu cầm ly nước ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Mạc Kỳ dán chặt vào chiếc cằm đang nhếch lên và chiếc cổ trắng như tuyết của cô. Cô uống một hơi gấp gáp, nước chảy ra từ khóe miệng. Hắn nhìn chằm chằm giọt nước, đột nhiên thấy hơi khát.

Nước từ khóe miệng chảy xuống, lướt qua má, xuống cổ, rồi đến xương quai xanh thanh tú của cô.

Tiếp tục đi vào.

Vào trong quần áo.

Mạc Kỳ tự hỏi, liệu giọt nước kia có tiếp tục chảy, chảy đến bộ ngực trắng ngần, xuống rãnh ngực, rồi chảy xuống dưới?

Tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Nếu, nếu hắn có thể liếʍ nó thì thật tuyệt vời.

Liếʍ lấy giọt nước giữa hai ngực cô.

Rãnh giữa hai ngực.

Mạc Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn chú ý tới quần áo trên người cô. Mồ hôi nhẹ thấm trang phục. Bởi vì mồ hôi nên tay áo ngắn bó sát lấy cô, làm nổi bật đường cong cơ thể, nhìn không sót thứ gì.

Vốn dĩ bộ đồng phục có chút mỏng, bị dính nước càng trở nên rõ ràng.

Hắn vô tình nhìn thấy màu nội y của cô.

Bộ quần áo ôm sát vào ngực, lộ ra nội y màu đen.

Hoàn mỹ bao bọc lấy một bên tròn trịa no đủ của cô, miêu tả đầy sống động, mê người vô cùng.

Đầu óc Mạc Kỳ có chút hưng phấn.

Thật lớn.

Mồm miệng khô khốc.

=======

May mới phát hiện ra cũng có nhà đang edit bộ này, nhưng họ chỉ mới đăng cái "Văn án", và vấn đề là May đặt gạch trước ý :(((( Giờ sao đây, May ngại cái vụ edit trùng quá đi mất.... Thôi kệ nhỉ, mình cứ việc edit đi 😂😂