Chương 1: Cọ cọ

Hai giáo viên ngồi trong văn phòng.

"Lâm Chiêu đến lớp của cô?"

"Đúng rồi."

"Nghe nói cô sắp xếp em ấy ngồi cạnh một cậu học sinh, cô không sợ xảy ra chuyện gì à? Lâm Chiêu là một hạt giống tốt, nếu yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến thành tích, đó là chuyện cả đời."

Giáo viên kia hiểu cô ấy đang nói gì, dáng vẻ cực kỳ yên tâm nói: "Đừng lo, tôi đều biết hai em ấy. Lâm Chiêu là một người rất ham học tập, tôi có thể nhìn thấy sự quyết tâm của em ấy. Còn Mạc Kỳ, em ấy thực sự rất nhút nhát và thật thà, không phải là một người hay gây phiền phức. Hai em ấy, tôi dám bảo đảm, tuyệt đối sẽ không yêu sớm."

"Trông cô có vẻ rất tự tin."

Giáo viên kia cười tủm tỉm: "Cũng hết cách rồi, ai bảo sĩ số lớp tôi nam nữ bị lẻ phải xếp ngồi cùng nhau, nếu là hai người này sẽ làm tôi yên tâm."

Năm hai trung học phân ban, Lâm Chiêu chọn môn Lý, theo thường lệ vào lớp chọn của ban tự nhiên, cô ngồi cùng với một cậu bạn mới. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã cảm thấy người bạn mới này rất hay thẹn thùng, mới nói hai câu mà mặt hắn đã đỏ, sau đó ngượng ngùng quay đi.

Lâm Chiêu cảm thấy thật thú vị, cô vẫn luôn không để ý mọi người xung quanh, bởi vì cho dù thế nào đi chăng nữa, đối với cô đều như nhau. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy người bạn cùng bàn này, cô cảm thấy cũng không tệ lắm.

Cô híp mắt cười: "Da của cậu thật đẹp."

Lâm Chiêu mới lướt qua vài cái đã phát hiện ra người bạn này rất ưa nhìn. Khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, khung xương cân đối, bộ đồng phục trên người càng tôn lên vẻ đẹp có chút gầy gò của hắn. Hắn gầy nhưng không phải là kiểu gầy còm nhom mà là gầy mảnh khảnh của thiếu niên, vô cùng đứng đắn ôn hòa, cực kỳ cực kỳ phù hợp. Làn da hắn trắng nõn, nhìn phát là biết từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.

Tai của thiếu niên nóng lên, hắn sợ hãi lùi về phía sau.

Lâm Chiêu cười càng xinh đẹp, bạn cùng bàn của cô có vẻ rất dễ xấu hổ.

Cô không trêu hắn nữa, quay người ngồi thẳng, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu chuẩn bị bài.

Trái tim Mạc Kỳ đập thùm thụp như trống, tâm trạng hồi hộp, phấn khích có chút mong chờ đang lan tràn trong lòng hắn. Khi cô đến gần, hô hấp của hắn gần như ngừng lại, toàn bộ giác quan của cơ thể đều tập trung vào cô.

Sau đó cô quay đi.

Mạc Kỳ vẫn không nhúc nhích. Khi nhịp tim dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng hắn nảy sinh một loại cảm xúc khác.

Có chút mất mát. Cô không nhớ ra hắn.

Giây tiếp theo, Mạc Kỳ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hít vào thở ra, hắn thầm nghĩ, cũng tốt, hắn đã không còn là dáng vẻ trước kia nữa, cô không nhận ra, cũng tốt.

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ kết thúc, Lâm Chiêu nghe thấy tiếng chuông cuống cuồng chạy về chỗ ngồi, vì đi quá nhanh nên cô không cẩn thận vướng phải chân bàn, cơ thể không vững chắc lắc lư ngã về phía trước.

Mạc Kỳ nhìn thấy thì hoảng sợ, hắn vội vàng dang rộng hai tay đỡ lấy cô.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, tình thế nghìn cân treo sợi tóc.

Lâm Chiêu không cảm thấy đau đớn như dự đoán, cô mở to mắt, thì ra là bạn cùng bàn đã tiếp được cô. Cô thở phào nhẹ nhõm sau tai nạn, trong lòng thầm nghĩ, may mà bạn cùng bàn là nam, có sức lực nên mới đỡ được, nếu là nữ, có lẽ hai người sẽ cùng ngã xuống đất.

Lâm Chiêu nhanh chóng đứng dậy ngồi vào chỗ, quay đầu cười với Mạc Kỳ: "Cảm ơn cậu."

Mạc Kỳ ngây ngốc quay đi chỗ khác, nhịp tim lại gia tăng. Sự đυ.ng chạm vừa rồi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, cảm giác mềm mại dường như còn dán trên người.

Cô trực tiếp ngã vào trong lòng hắn, còn hắn thì theo bản năng đỡ lấy cô, gần như là tư thế ôm nhau, mà ngực cô chạm vào bụng hắn.

Hai quả bóng thịt mềm mềm.

Dường như có một chút khác biệt, lại giống như không phải mềm.

Bởi vì hắn biết, đó là ngực của thiếu nữ.

Trong đầu vẫn không ngăn nổi suy nghĩ về chuyện này, suy nghĩ về nó, suy nghĩ... Ngực cô.

Mạc Kỳ nuốt nước miếng, yết hầu chuyển động, miệng và tim khô khốc vô cùng. Tròng mắt hắn khẽ lặng lẽ nhìn sang trái, ánh nhìn tập trung vào người ngồi bên cạnh.

Từ đỉnh đầu, đến mắt, đến mũi, đến cằm, sau đó đến phần nhô ra của đường cong.

Chính là nơi đó. Mới vừa rồi chỗ đó dính sát vào hắn, một khối mềm mại.

Trái tim đập thình thịch, Mạc Kỳ nuốt khan, hắn cầm cốc nước lên uống hai ngụm.

Những suy nghĩ trong đầu không có cách nào thoát khỏi.

Hai bầu ngực mềm đó, cọ cọ vào hắn nhiều hơn nữa thì tốt biết mấy.

=====

Thả sao nào các tình yêu nhỏ *moazz*