Chương 4: Thao túng tâm lý

“Không, tôi không bị cưỡng bức.” Biểu cảm của Liễu Phàm có vẻ rạn nứt sau câu nói đó, những vết nứt không che giấu được vị đắng cay đang dâng lên.

“Đến nơi rồi.” Cô cố gắng đưa mình ra khỏi dòng cảm xúc, chỉ vào cửa hàng phía trước cho Tưởng Lâm.

Tưởng Lâm nhẹ nhàng nắm lấy áo cô: “Cô... cô đến xem tôi chơi bóng được không?”

Liễu Phàm nhìn anh có vẻ kỳ lạ.

“Tôi lúc chơi bóng đẹp trai lắm, cô xem rồi có thể sẽ chịu đi với tôi.” Tưởng Lâm đỏ mặt tía tai, “Tôi có tiền, cũng sẽ không đánh cô, cô... cô xem xét được không?”

Liễu Phàm bất lực cười nói: “Tôi sẽ không xem xét đâu.”

Tưởng Lâm chợt trở nên rất thất vọng. Thấy vậy, Liễu Phàm hơi không đành lòng, lại nói tiếp: “...Nhưng tôi có thể đến xem bóng.”

Hàn Văn Sơn chơi bóng cũng rất đẹp trai. Liễu Phàm ngồi bên sân chơi, nhìn Tưởng Lâm ghi thêm bàn nữa, trong lòng thầm nghĩ về một người khác.

Hàn Văn Sơn rất giỏi kiểm soát bản thân, khi hắn nhận ra bạn gái mình dần trở nên thích bị M, cái hắn nghi ngờ đầu tiên là hắn có vô tình áp đặt thói quen hành xử trước đây vào mối quan hệ này không.

Thao túng tâm lý thường âm thầm không lời, không những với người bị thao túng mà cả với người thao túng.

Khi hắn quen dùng các thủ đoạn tâm lý chủ nô rồi lại đối mặt với một mối quan hệ chân thành, có khi nào hắn trở nên giống như một chủ nhân tay đầy gai độc mà muốn vuốt ve con thỏ cưng yêu quý nhất của mình?

Con thỏ mềm mại và nhỏ bé, nhưng chịu đau rất giỏi, bị gai đâm cũng chỉ kêu lên nhẹ nhàng một tiếng, không so đo với chủ nhân, vẫn vẫy đuôi chạy về phía chủ nhân. Còn chủ nhân thì vui mừng vì sự phụ thuộc của con thỏ, chỉ nhận ra những cái gai độc đó thực sự làm tổn thương con thỏ khi con thỏ đã nằm thoi thóp trong tay mình.

Liễu Phàm chính là con thỏ đang hấp hối đó, dưới sự “kiểm soát” vô tình của Hàn Văn Sơn, cô dần mất đi nhân cách, sắp hoàn toàn biến thành nô ɭệ cho chủ nhân, trong khi Hàn Văn Sơn đầy gai độc thì hối hận vô cùng, đang tìm mọi cách để cô trở lại là chính mình.

Hắn đã nói chuyện với Liễu Phàm, xin lỗi vô số lần, muốn cô nhận ra thói xấu của anh, khi bị hắn kiểm soát hãy phản kháng lại, hai người cùng sửa chữa từ từ. Nhưng Liễu Phàm mỗi lần đều nói “được” mà mỗi lần có chuyện lại đều ngoan ngoãn phục tùng.

Chỉ có Liễu Phàm biết là vì lý do gì, nhưng Liễu Phàm không thể giải thích, bởi vì cô thực sự sợ hãi, sợ sau khi giải thích xong Hàn Văn Sơn sẽ quyết đoán từ bỏ cô, sợ vết thương cũ bị bóc mở ra rồi lại đâm thêm một nhát dao mới vào.

Nhưng bây giờ dường như đã chữa lợn lành thành lợn què, Liễu Phàm co người trên ghế, nghĩ về lời cảnh báo của Hàn Văn Sơn.

"Có người nào sinh ra đã rất đồϊ ҍạϊ không?" Tối hôm đó, Liễu Phàm ngủ chung phòng với Đường Lị, vừa nghịch ngón tay cô ta vừa hỏi, "Những kẻ muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, không phải vì tiền mà chỉ vì kɧoáı ©ảʍ ấy."