Chương 5: Gái làng chơi

Đường Lị lật người sang ôm lấy Liễu Phàm: "Em muốn nói bản thân sinh ra đã đồϊ ҍạϊ thì cũng không cần vòng vo lòng vòng nữa chứ?"

Liễu Phàm nhìn Đường Lị trong bóng tối, bốn con mắt đều sáng lên.

Trầm mặc thật lâu, Đường Lị buông lỏng cánh tay đang ôm Liễu Phàm ra, thở dài nói: "Liễu Liễu, em nghĩ tại sao có phụ nữ bán da^ʍ?"

"Vì nghèo rớt mồng tơi, chứ người giàu ai bán da^ʍ?" Liễu Phàm nói như một điều hiển nhiên.

Đường Lị không nói gì, Liễu Phàm lại bổ sung thêm: "À, còn vì có người xấu nữa. Người xấu có tiền bèn ép buộc phụ nữ tốt làm gái mại da^ʍ!"

Hai cô gái ôm sát vào nhau, Đường Lị lại dịch sát về phía Liễu Phàm, giọng điệu như kể chuyện: "Chị từng có đào tự nguyện bán da^ʍ đấy, em biết không, lúc mới đến họ không cảm thấy đây là chuyện xấu, có người còn cảm thấy mình được lợi nữa."

Liễu Phàm tò mò nhìn Đường Lị.

"Có một cô em từng nói thế này, làm gái cũng quá được đi, banh háng ra là có tiền, còn kiếm được nhiều như thế, những tên khách mua da^ʍ thật ngu ngốc. " Đường Lị nói đến đây khịt mũi cười khẩy một tiếng, thở dài rồi tiếp, "Sau đó cô ấy nhận một vị khách sộp trả nhiều tiền, và bị ông ta hành hạ đến phải nhập viện, suýt chết luôn đấy."

"Hả?!" Liễu Phàm khẽ kêu lên, "Đó là gặp phải biếи ŧɦái rồi!"

"Em cũng biết nói người khác biếи ŧɦái à?" Đường Lị liếc mắt.

Liễu Phàm bẽn lẽn cười một tiếng, nghe Đường Lị tiếp tục.

"Cô ấy tự mình ở lại bệnh viện chẳng ai thèm quan tâm, gia đình cũng không dám kể, chị đến chăm sóc cô ấy vài ngày, cô ấy khóc nói với chị rằng hối hận rồi."

Đường Lị thở dài, "Cô ấy bảo ban đầu nghĩ giống như tình một đêm bình thường, còn kiếm được tiền, cô không muốn đi làm công ăn lương nên muốn đến bán sắc đẹp. Nhưng cô ấy không ngờ, gái mại da^ʍ vốn không được coi là người…"

"Em biết đấy, ở đây đàn ông bỏ mấy ngàn tệ để mua em một đêm, không phải để ngủ với em một lần, mà là để làm gì với em cũng được. Cô em đó vì chuyện lần ấy mà mất đi khả năng làm mẹ, sức khỏe rất kém, muốn quay lại làm việc như cũ nhưng cũng không thể trở về nữa."

Đường Lị nhìn Liễu Phàm, "Gái mại da^ʍ giống như bình hoa, ở nhà ai cũng có thể dùng để trang trí, nhưng một khi vỡ ở nhà nào, là vỡ luôn rồi, em hiểu không? Một số bình hoa chỉ sứt miệng, trầy xước chút, hối hận vẫn có thể sửa chữa, nhưng một số bình hoa vỡ tan tành, chỉ có thể dọn dẹp ném vào thùng rác."

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Lời người dịch: Do hiện tại truyenhdt,com đang bị lỗi cho nên truyện sẽ không hiện được chương mới nhất mà mình đang edit, hoặc những bộ đã end mà lại không hiện combo để các bạn mua.Để đọc full hoặc mua combo, mọi người làm như sau nhé:

- Các bạn thay chữ "t" trong truyenhdt thành chữ "a" tức là truyenhda chấm com, sau đó các bạn tìm kiếm tên truyện của mình để vào đọc hoặc bạn sửa ngay trên link truyện là được nhé.

Hai trang web đều thuộc truyenhd nên tài khoản của mọi người vẫn đăng nhập như bình thường nhé.

Chúc mọi người đọc truyện zui nheeeeee.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

"Em là sinh viên đại học, em thông minh hơn chị. " Đường Lị thấy Liễu Phàm không nói gì, tiếp tục, "Có những con đường có thể lựa chọn, đi không được thì còn quay đầu lại, nhưng có những con đường một khi bước chân vào là không thể quay đầu, em có hiểu không?"

Liễu Phàm hiểu Đường Lị đang nói gì, nhưng lời khuyên của Đường Lị và nỗi băn khoăn của cô hoàn toàn khác nhau, cô ừ ừ cho qua rồi cùng ôm nhau ngủ.