Chương 9

Chương 9

Ánh mắt Tiền Lệ Lệ như lưỡi dao nhìn về phía cô, lướt mắt nhìn qua một chút, liền nói "Chung Hiểu Âu, cô chơi trò gì ở đây a ? Cũng không phải nịnh nọt như vậy, mọi người ngồi ở đây đều bị cô rót rượu, ngay cả những người mới tốt nghiệp cũnguống được rượu, cô cho Phó tổng một ly nước lọc, sự nịnh nót này cũng quá trần trụi"

Chung Hiểu Âu không nhìn ánh mắt của nàng, giả bộ như không có việc gì mà vùi đầu uống canh cà chua thịt bò, trên bàn Cố Minh lên tiếng "Ngày hôm nay là cơ hội hiếm có, bình thường cũng ít có cơ hội cùng đồng nghiệp ăn cơm, tiếc là hai ngày nay dạ dày tôi không được tốt, chỉ có thể lấy nước thay rượu mời mọi người một ly, cảm ơn mọi người đã vì công việc mà chịu vất vả và phối hợp với nhau rất hiệu quả"

Phó tổng bưng ly rượu, không phải, ly nước, còn ai dám không uống a, vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người còn có chút trách móc, về sau, cũng không còn xía vào, rượu đế uống vào rất ngon, bất tri bất giác, tất cả mọi người có chút hưng phấn, cũng không thể nào đi quản Phó tổng, Văn Mập Mạp ngồi bên cạnh Phó tổng, mời Phó tổng hai lần rượu cũng không dám mời nữa, cái kia là rượu đế, phía bên kia là Tiền Lệ Lệ, Tiền Lệ Lệ là cao thủ uống rượu, lôi kéo Chung Hiểu Âu chơi oẳn tù tì, Chung Hiểu Âu uống rượu không giỏi, thua Tiền Lệ Lệ liên tục và cảm thấy không có tí sức lực nào nữa, lại chạy đi tìm Văn Mập Mạp uống, nàng đứng dậy đi vòng qua Văn Mập Mạp, lôi kéo Văn Mập Mạp chơi oẳn tù tì. Chung Hiểu Âu chơi thua nên uống rất nhiều rượu, rượu đế lại cực kỳ khiến người ta khô nóng, khuôn mặt Chung Hiểu Âu nóng hổi, đã vậy còn không dám nhìn Phó tổng, sợ không cẩn thận tiết lộ điều gì đó, lại lỗ mãng làm người ta bất an.

Có đồng nghiệp tới mời rượu Phó tổng, đương nhiên cũng chính là lễ phép, đêm hôm đó, không ai tìm Phó tổng uống rượu, nhưng lại tìm Văn Mập Mạp rất nhiều, thấy hai ba người vây quanh bên người Văn Mập Mạp, Cố Minh không tự chủ tự xê dịch qua bên cạnh, cho bọn họ có chỗ ngồi, như vậy, cách Chung Hiểu Âu rất gần " Cô có khỏe không ?" Cố Minh nhìn khuôn mặt của nàng đã trở nên ửng đỏ.

" A, không sao đâu, tôi chỉ uống chút rượu vào là đỏ hết mặt lên " Chung Hiểu Ân vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ hồng của mình.

Mọi người đều rót rượu cho Văn Mập Mạo, Cố Minh và Chung Hiểu Âu cùng nhau trò chuyện, " Cô tới Kinh Điển Quốc Tế bao lâu rồi ? "

Chung Hiểu Âu ngồi thẳng người, " Hơn một tháng "

Cố Minh " Còn đang thích ứng a"

" Vâng"

Cố Minh giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ghé vào tai của Chung Hiểu Âu nói " Chút nữa tan tiệc, cô chờ tôi một chút, đừng có đi gấp"

Chung Hiểu Âu vốn là uống rượu, khuôn mặt lúc này càng thêm đỏ. Chuyện gì a, muốn mình đừng có đi gấp, việc này giống như khi còn bé không học thuộc bài bị giáo viên bắt ở lại, thật lo lắng không yên, Chung Hiểu Âu một chút hưng phấn cũng không có, ngược lại còn thấp thỏm, bất an.

Cố Minh nói xong câu kia liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Văn Mập Mạp rút cuộc cũng bị gục, Cố Minh và mọi người trở lại từ toilet, liền chuẩn bị đi về, Ngụy Hàng và một đồng nghiệp khác khiêng Văn Mập Mạp ra ngoài đón xe, Tiền Lệ Lệ và đồng nghiệp khác tới nói lời tạm biệt với Phó tổng, kéo tay Chung Hiểu Âu cùng đi, Chung Hiểu Âu còn băn khoăn tìm Phó tổng, bỏ tay Tiền Lệ Lệ qua một bên, vội nói "Mọi người tiễn cô ấy về đi, tôi còn chút việc, các người đi trước đi"

Trong phòng chỉ còn lại Cố Minh và Chung Hiểu Âu, tim Chung Hiểu Âu đập rộn lên, lại không dám nhìn chằm chằm Cố Minh, cô muốn, thật ra cô có chút thích vị Phó tổng này ! Liếc mắt nhìn Cố Minh một chút, đã lâu không gặp con nai vàng ngơ ngác này, một trái tim vì một người màkhông rung động với ai khác nữa, chắc hẳn là thích a ! nàng giữ mình ở đây làm cái gì a? Chẳng lẽ mình có chút thích nàng đã bị phát hiện a ? Chung Hiểu Âu suy nghĩ kỹ, cho đến khi Cố Minh lấy tờ tiền trong bóp ra " Tuần trước rất cảm ơn cô, cũng có chút ngượng ngùng. Hôm đó trả tiền xe tốn không ít tiền, lúc xuống xe tôi đã quên mất, có đủ không ? " Cố Minh đưa cho cô 500 tệ

" ....." kêu mình ở lại để trả lại tiền kia cho mình a ? Nội tâm Chung Hiểu Âu gào thét, giữ cô lại chính là vì trả tiền a, trả lại tiền a ! Trả tiền xe cô đã đau lòng, thế nhưng Cố tổng lại muốn trả lại cho cô, cô vội vàng xua tay " Không cần, Cố tổng, không biết bao nhiêu tiền, cô kêu tôi ở lại là vì chuyện này a?"

" Đúng vậy, đáng nhẽ là tìm cô trả tiền và cảm ơn cô, nhưng bận quá không có cơ hội, trả tiền xe mấy trăm tệ cũng không ổn rồi, kiếm tiền không dễ dàng, tiền này đương nhiên phải trả lại cho cô" Cố Minh nói xong đem tờ tiền nhét vào tay Chung Hiểu Âu, đầu ngón tay đυ.ng đến lòng bàn tay Chung Hiểu Âu, tay Chung Hiểu Âu có chút run, vội vàng đứng lên, có một số việc cô rất ngang bướng, cô đem tờ tiền kia trả lại cho Cố Minh, " Cố tổng, ngày đó là hữu duyên nên gặp được, đừng nói cô là lãnh đạo của tôi, bắt gặp cô như thế, tôi nghĩ nếu là đồng nghiệp khác nhất định cũng sẽ làm như tôi " Chung Hiểu Âu căn môi, mặt đỏ tim đập, cứ coi mọi chuyện là hữu duyên gặp gỡ, là có thể lừa dối chính mình, chứ không phải là cô cố tình quay lại tìm nàng.

" Cũng nên trả lại cô số tiền kia..."

" Nếu không như vậy đi, Cố tổng, tiền này chúng ta đừng giằng co nữa, cô cất lại đi, thực ra cũng không có gì, nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì lần sau mời tôi một bữa được rồi" thường xuyên ở cùng một chỗ với Trì Úy, vì vậy đã học được một số điều.

Cố Minh thấy Chung Hiểu Âu nói như vậy, nên đành cất tiền vào bóp, " Ngày hôm nay nhờ phúc của cô, không uống rượu, tôi sẽ đưa cô về nhà "

" Không cần, không cần làm phiền, tôi tự bắt xe về được" Chung Hiểu Âu làm bộ khách khí nói, kỳ thực trong lòng nghĩ là, tiễn a! tiễn a ! tốt nhất để ùn tắt giao thông, như vậy có thể ở bên cạnh Cố Minh lâu một chút.

" Được, cô về cẩn thận một chút, tôi đi trước"

" ...." Thực sự Chung Hiểu Âu muốn tát mình, người ta muốn đưa về, lại còn trả lời khách khí a. Sớm biết Cố tổng sẽ trả lời như vậy là không nói khách khí rồi, chính mình mặt dày nói được a, cảm ơn Cố tổng các thứ , thảo nào Trì Úy nói dựa vào bản lĩnh của mình, đời này sẽ không có bạn gái , Chung Hiểu Âu vẫn duy trì sắc mặt bình tĩnh, bây giờ hối hận còn có kịp không a ? Nhưng những lời đó đều được nói ra, Cố Minh đứng lên đợi cô cùng đi, hai người đi ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh nhà hàng, Chung Hiểu Âu sắp bị ngu dốt của mình làm cho tức hộc máu, Giả vờ say có ổn không ? Dù sao mình cũng uống rượu, làm được hả ? Cho tới bây giờ cô cũng chưa thử qua, mắt thấy hai người cũng gần đi ra khỏi đại sảnh, Chung Hiểu Âu quyết tâm liều mạng, chân trái giẫm lên chân phải, két két ... Chung Hiểu Âu ngã rầm trên mặt đất, úp mặt xuống, cô thầm nghĩ chính mình vướng chân mình, giả bộ đứng không vững a, làm sao lại bị đυ.ng đầu, lại nghĩ sao Cố tổng không kéo mình a ? Chung Hiểu Âu đau đến chảy nước mắt, căn bản là Cố Minh phản ứng không kịp. Chỉ thấy Chung Hiểu Âu chân giẫm chân mà nhào ra ngoài, nàng chưa kịp bắt.

" Có bị dập đầu chỗ nào không ?" Cố Minh ngồi xổm người xuống kéo Chung Hiểu Âu.

" Tê " Chung Hiểu Âu theo tay Cố Minh bò dậy, " Mặt hơi đau " Nó trực tiêp chạm vào sàn đá cẩm thạch, không đau mới lạ.

Cố Minh cẩn thận nhìn vào khuôn mặt Chung Hiểu Âu, sợ rằng khuôn mặt sẽ có vết thương, cũng may là không có vết thương nào, cũng chỉ là có chút đau nhức.

"Trên mặt không có gì, xem chỗ khác có bị thương hay không ? " Cố Minh hỏi Chung Hiểu Âu.

Chung Hiểu Âu sờ toàn thân, cũng không có chỗ nào bị đau, cô đáng thương lắc đầu.

"Quên đi, xem cô như vậy, hay là tôi đưa cô về nhà a " Cố Minh tiến lên đỡ cô, Chung Hiểu Âu không biết là nên cảm động hay không, tự biến mình thành bộ dạng này, cái này tuy là giả vờ, nhưng cũng thật đáng thương a, Aizzz, thôi vậy !!! Tốt xấu gì thì cũng đạt được mục đích rồi, trong hốc mắt có vài giọt chảy ra, Cố Minh thấy cô khóc, liền nhẹ nhàng nói, " Té đau à ? "

Chung Hiểu Âu gật đầu.

" Vậy sau này nếu không uống được thì đừng uống "

Cố Minh đi lấy xe, nàng lái một chiếc xe màu cam Audi 3, Chung Hiểu Âu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mới phản ứng được, chính mình ngày hôm nay, thật sự chính là có chút sợ rượu, chỉ là khuôn mặt có chút đau, sờ một cái liền cảm thấy đau.

" Cô ở đâu ? " Cố Minh lên xe thắt dây an toàn.

" Thanh Dương Đường "

" Thắt dây an toàn vào đi " Cố Minh nhắc nhở.

" Ah ! " Chung Hiểu Âu nghiêng người sang kéo dây an toàn, có thể kéo được một phần, giống như bị mắc kẹt, không thể kéo được, kéo không được, Chung Hiểu Âu lại kéo, vẫn là không được,

Cố Minh thấy cô làm không được, không thể làm gì khác hơn là cởi dây an toàn của mình ra, đưa tay , nghiêng người sang, đem dây an toàn trên người Chung Hiểu Âu làm một chút, kéo dây nịt an toàn cho Chung Hiểu Âu lên, chỉ như vậy trong nháy mắt, một giây ? vẫn là hai giây ? Chung Hiểu Âu không thở nổi, lần đầu tiên, lần đầu tiên Phó tổng cách gần cô như vậy, gần đến hô hấp cô thở gấp, gần đến có thể đυ.ng đến tay, làm cô thẫn thờ một lúc, cũng may là uống rượu mặt đỏ có thể che giấu hết thảy, dọc đường đi, Chung Hiểu Âu đều không nói lời nào, coi như không có gì cả, cô và Phó tổng, có lẽ không có gì cả, cứ như vậy lẳng lặng sống chung một chỗ, với cô mà nói đây chính là hạnh phúc lớn nhất.

AC