Chương 10

Chương 10:

Ngày hôm sau, mặt của Chung Hiểu Âu quả thật có chút sưng bên má phải.

"Má ơi, mày có phải là người không?" Trì úy đang đi lấy cà phê thì va phải Chung Hiểu Âu, thấy mặt cô bị sưng bầm tím, đưa tay sờ một cái.

Chung Hiểu Âu vội vàng dùng tay gạt ra: "Đau đau, đừng đυ.ng."

"Sao vậy? Bị người khác đánh?" Trì Úy giật mình hỏi.

"Không có, đi bộ bị vấp té."

"Thật không? Đi bộ làm sao mà té? Nghiêm trọng không?"

Chung Hiểu Âu cùng Trì Úy ngồi nghỉ ngơi ở phòng giải khát. Suy nghĩ về chuyện của Vương Linh, liền thuận tiện nói với Trì Úy chuyện đêm hôm đó.

"Cho nên, tao cảm thấy tao có thể...có thể thích Phó tổng."

Trì Úy há miệng một cái, dựa người về sau, hai tay ôm ở trước ngực, nhíu mày: " Mày nói thật?"

Chung Hiểu Âu không lên tiếng, chỉ dùng muỗng khuấy cà phê trong ly: "Tuần trước cô ấy mời tổ của tao ăn cơm, sau khi ăn xong liền đưa tao trở về nhà."

"... Phát triển nhanh như vậy?" Trì Úy nghiêng người về trước, tay đè lên bàn kinh ngạc hỏi.

"Không có, chẳng qua là do tao uống nhiều, lại bị té một cái." Chung Hiểu Âu không có đem chuyện mình giả bộ say, rồi tự mình dập đầu nói cho Trì Úy nghe. Cô lắc đầu một cái: "Tao cũng không biết, chính là mỗi ngày đều thấy nhớ cô ấy, muốn ở cùng một chỗ với cô ấy. Nhưng lúc chỉ có tao và cô ấy, tao lại rất khẩn trương. Làm thế nào đây? Trì Úy, tao có phải là thích cô ấy hay không?"

"Mày hỏi tao, taođi hỏi quỷ à, đồ con lợn." Trì Úy chọt chọt mặt Chung Hiểu Âu: "Mày suốt ngày nhớ, mau tìm cơ hội nói cho cô ấy biết. Đây không phải thích thì là cái gì a? Đáng tiếc cho Vương Linh. Mày xác định là đã thích Cố Mính, thì nên nói cho rõ ràng với Vương Vinh . Nếu không là không tôn trọng người ta."

"Tao biết, tao biết." Chung Hiểu Âu gật đầu lia lịa "Không phải là tao đang hỏi ý kiến mày sao? Lúc mới tiếp xúc với Vương Linh , tao cảm thấy chị ấy tốt vô cùng. Hết thảy đều rất tốt. Người nhìn vừa đẹp, lại biết quan tâm chiếu cố người khác..."

"Vậy mày còn muốn cái gì nữa?"

"Không có a, chọn chị ấy làm bạn gái rất thích hợp, nhưng mà tao không có cảm giác rung động."

"Mày đối với Cố Mính thì có?"

Chung Hiểu Âu gật đầu một cái.

"Mày thật là..." Trì Úy bị suy nghĩ của người này làm cho phát cáu. Đứng dậy nhìn xung quanh. Khá tốt là xung quanh cũng không có người. "Vương Linh là thật sự muốn cùng mày nói yêu thương. Còn Cố Minh, theo tao biết thì Cố Minh từ đầu đến cuối là gái thẳng, một chút xíu cong cũng không có. Mày đây không phải là không chịu đi trên con đường lớn thênh thang, mà là muốn đi qua bên kia cầu độc mộc, bên dưới là núi cao chót vót. Lỡ may rớt xuống là máu tươi đầm đìa." Trì Úy đã nghe quá nhiều bi kịch khi yêu gái thẳng. Cho nên đối với Chung Hiểu Âu tự tìm đường chết nhất thời có chút không nói rõ được.

Chung Hiểu Âu nhấp một ngụm cà phê, "Tao biết a."

"Mày biết cái đếch gì." Trì Úy hít sâu một hơi, lại chăm chăm nhìn Chung Hiểu Âu thêm mấy lần, phất phất tay, ngồi lại bên phía đối diện Chung Hiểu Âu: " Được rồi, tao cũng chỉ nóinhư vậy. Chuyện tình cảm nếu có thể khuyên thì chắc không tồn tại tình cảm gì. Mày phải chi có con mắt tinh tường, sớm chỉ thích tao là được rôi."

"Phốc" Chung Hiểu Âu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nhìn Trì Úy, rồi sau đó cười nói: "Phải nói là mắt tao tinh tường, mới không thích mày. Mày đúng là một người vừa lưu manh vừa háo sắc."

"Cút đi ~" Trì Úy lại chọt chọt bên má đang sưng bầm tím của cô, "Háo sắc là chuyện bình thường. Cứ như vậy đi, tao cũng lười quản mày, nhân lúc chuyện còn chưa phát triển thì mau nói cho Vương Linh biết đi, đỡ cho chị ấy lại cũng có ý với mày, làm lỡ đời người ta."

"Ừ ~ "

" Chỗ Cố Mính, mày tự cầu nhiều phúc đi. Nếu như lời màynói là nghiêm túc, taocó thể giúp mày hỏi thăm cụ thể ."

"Có thật không? Cám ơn mày, Trì Úy."

"Làm sao cảm ơn tôi đây? Nên bây giờ, không được từ chối, đãi tôi một bữa cơm đi."

"Cút ~ "

Hai người cãi nhau ầm ỉra phòng giải khát.

Chung Hiểu Âu khéo léo từ chối Vương Linh. Dĩ nhiên không có nói nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể nói là do cảm thấy không thích hợp. Không thích hợp thật sự là lời cự tuyệt vạn dặm. Vương linh có chút khổ sở, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói :"Vậy coi như là bạn, sau này đi chơi với nhau, nói không chừng tiếp xúc thời gian lâu dài, chị lại cảm thấy hai ta thích hợp". Chung Hiểu Âu cầm điện thoại di động đứng bên rèm cửa sổ khách khí nói được, liền như trút đi gánh nặng cúp điện thoại.

Nhất thời, việc cấp bách trước mắt là đi tìm nhà. Cuối tuần này là phải dọn nhà đi. Có thể là trong mắt cô không ưng ý được phòng nào. Những nơi khác là phải cùng người khác mướn chung, hoặc là chính là phòng không tốt. Chung Hiểu Âu không thích cùng người khác ở chung, nó làm cô cảm thấy hơi bất tiện.

"Hôm nay sau khi tan việc thì cùng tao đi xem phòng đi. Cuối tuần này chủ nhà sẽ tới thu nhà." Chung Hiểu Âu gọi điện thoại cho Trì Úy nhờ giúp đỡ.

"Mày còn chưa tìm được phòng thích hợp à ? Được rồi, chiều mai mày nhắc tao."

Xế chiều thứ hai, Trì Úy cùng Chung Hiểu Âu đi xem phòng. Tìm hay là y thành bất động sản, có người môi giới bất động sản là một cô gái còn trẻ, cột tóc đuôi ngựa rất xinh đẹp. Vậy mà vẫn không tìm được căn phòng vừa ý.

"Chị Chung , thật ra thì có một căn khác rất tốt, nhưng bây giờ đã có người ở phòng ngủ chính rồi, nên chị ở phòng ngoài.Giá 600. Chị có thể đi bộ đến công ty. Tan việc đi dọc theo hai bờ sông là có thể về nhà, vừa bảo vệ môi trường lại vừa tốt cho sức khỏe."

"Tôi không thích cùng người khác mướn chung, bất tiện lắm."

"Vậy người ở trước như thế nào?" Trì úy hỏi người môi giới đứng gần.

"Là một kiến trúc sư, có công việc đàng hoàng, hơn nữa cũng rất thích sạch sẻ."

"Cái này còn có thể cân nhắc, Chung Hiểu Âu."

Chung Hiểu Âu đá Trì Uý một cái, "Không cân nhắc, tìm cho tôi một phòng trống."

Qua hai phòng ở đường Xuân Hi, Chung Hiểu Âu cũng không thấy ưng ý. Phòng thì tiện nghi quá kém. Phòng tốt hơn một chút lại quá mắc.

"Ai, nếu không mày tới ở cùng tao đi. Phòng này cũng quá khó tìm."

"Mày vậy mà cũng nói được, còn rủ tao ở cùng. Nói đi, bạn gái mày đâu ?" Chung Hiểu Âu đi một vòng, đã nóng đến muốn hôn mê. Lại nói trời đã cuối thu mà sao vẫn chưa chuyển lạnh ? Cuối tháng 8 mà còn nóng như vậy.

Trì úy cùng ngườimôi giới nói chuyện phiếm nhiệt tình, cứ như là đã quen lâu.

"Chị Chung, còn có một phòng. Hoàn cảnh, điều kiện đều phù hợp với yêu cầu của chị. Chẳng qua là phòng đôi, ở hai người."

"Một mình tôi ở, thuê phòng đôi làm gì?"

"Có thể làm thư phòng a, thật ra thì chỉthêm 500 nguyên. Phòng khách cũng lớn hơn một chút, hoàn cảnh tốt hơn. cách chỗ chị làm hai trạm xe. chị có thể đi xe đạp."

Chung Hiểu Âu nghe có chút động tâm. Ngay sau đó lại tiếp tục đi xem. Căn phòng trong nhà nằm ở giữa sân lớn, mở cửa sổ là có thể thấyhang cây xanh trong tiểu khu. Chung Hiểu Âu vốn còn muốn cùng người môi giới nói giá một chút, liền bị Trì Úy trực tiếp ngắt lời "Phòng này được, đừng chọn nữa, chân cũng phồng rồi."

Đêm hôm đó tìm được phòng xong, làm giấy tờ này nọ cũng đã hơn 10 giờ đêm. Do trì úy mang giày cao gót, nên gót chân phòng rộp lên: "Không được, không được, đau."

" Ngày hôm qua taonói với mày hôm nay cùng tao đi xem phòng, mày còn mang giày cao gót cao như vậy." Chung Hiểu Âu vừa nói vừa mócbăng keo cá nhân từ trong túi xách ra đưa cho Trì Úy dán lên chỗ phồng.

"Đi tới lui, ăn cái gì đi, đói muốn chết." Trì Úy mở cửa xe.

"Ăn cái gì a? Tao mời mày."

"Dĩ nhiên là mày mời, giúp đỡ mày chuyện lớn như vậy mà, ăn lẩu nha?"

"Hai người? Ăn lẩu? Ăn xiên thịt đi."

"Được." Trì úy lái một chiếc Chevrolet. Phòng cô ở bây giờ cùng cái xe này đều là bố mẹ cho. Bố mẹ trì úy làm kinh doanh, lúc mới bắt đầu thì làm việc trong nhà máy. Bây giờ đã trở nên khấm khá hơn. Không đại phú đại quý, nhưng cũng không coi là thiếu tiền. Chẳng qua là sau khi Trì Úy ra ngoài lăn lộn liền cùng bố mẹ cắt đứt liên lạc. Người nhà cũng chỉ có thể cho cô một cái phòng nhỏ cùng chiếc xe làm phương tiện đi lại.

"Cái đó Cố Mính a, taonghe ngóng giùm mày không ít." Trì Úy gắp thịt trâu từ trong nồi ra ăn, vừa nói."Năm nay 30, so với mày hơn 4 tuổi, đã có bạn trai. Nói chính xác hơn thì không tính là bạn trai mà là vị hôn phu. Thật giống như đang chụp ảnh cưới. Quốc khánh này kết hôn. Không phải người thành đô, tạm thời còn không có sinh con..."

"Lúc mày mở miệng nói tin dữ có thể hay không báo trước cho tao một tiếng? Đột nhiên nói nhiều tin xấu như vậy tao làm sao tiêu hóa kịp?" Chung Hiểu Âu chưa ăn được gì, thức ăn này cũng vừa mới bưng lên không lâu, lúc này Trì Úy thật an lòng.

"Sắp kết hôn rồi a?" Chung Hiểu Âu mới vừa tìm được nhà tâm tình đang tốt liền bị Trì Uý bật thốt lên tin dử làm cho tiêu tan.

"Đúng vậy, tao nghe Tô bí thư nói. Hẳn không kém, mày muốn khóc cứ khóc đi, đừng khóc quá lớn, có nhiều người nhìn đấy."

Chung Hiểu Âu trong lòng buồn rầu, không muốn ăn thịt, gắp một cọng rau.

Trì Úy thấy nàng không lên tiếng, có thể thật mất hứng, chỉ thở dài than thở. Cô đã sớm biết, sờ đầu Chung Hiểu Âu một cái, rút tay về lại tiếp tục ăn thịt trâu.

Bầu không khí thật yên tỉnhđến có chút bi thương. Trì Úy gắp mấy miếng thịt trâu cho Chung Hiểu Âu: "Ăn thịt đi, đừng ăn cơm với rau thôi, cũng đâu phải là động vật ăn cỏ."

Ai ~ Chung Hiểu Âu trầm trọng thở dài than thở, "Tao lão thị không thiết thực, đúng không?"

" Ừ, nói thì hay làm thì dở."

"Biến. Tin mà mày nghe được tất cả đều là tin xấu." Chung Hiểu Âu gắp thịt trâu bỏ lại trong chén của Trì Úy.

Trì Úy nhún vai một cái :"Biết sớm cũng là chuyện tốt, giải quyết nhanh chóng chuyện lộn xộn này đi."

Đêm hôm đó tâm tình Chung Hiểu Âu thật không tốt. Có thể ngay cả rượu cũng không uống, liền ăn một bụng thức ăn. Cô mới vừa tìm ra tình yêu mà nhanh chóng bị chết yểu như vậy sao?