Chương 8

Đôi mắt Cố Minh mơ màng. Việc này làm tay chân Chung Hiểu Âu có chút luống cuống, lòng hiếu kì của cô đối với Cố Minh lại càng tăng thêm, có thể cô tuyệt đối không nên hỏi nhiều, thấy Cố Minh không nói nhà ở nơi nào, cũng không chịu về nhà, phải làm sao mới ổn đây, Chung Hiểu Âu muốn nàng thoải mái chút, nhưng ở đây là lối đi bộ không thể nằm ở đây được.

" Cố tổng, tôi đưa cô về nhà được không ?" Chung Hiểu Âu thận trọng hỏi.

Cố Minh dường như có chút tỉnh táo, xua tay một cái " Không cần , cảm ơn cô, cô về nhà đi, tôi không có chuyện gì ."

Hiện tại Chung Hiểu Âu vô cùng hối hận vì đã không mua một chiếc xe, ngày hôm nay gặp tình huống thế này, nếu có xe là có thể trực tiếp chở Phó tổng về nhà, cô cũng không quản được nhiều như vậy, cũng không thể nào bỏ Phó tổng ở nơi này, Chung Hiểu Âu hướng giữa đường, vẫy một chiếc xe taxi, đem Cố Minh nhét vào trong xe, mình cũng chui vào.

" Đây là uống nhiều rồi, cũng đừng nôn lên xe a, hôm nay tôi mới vừa rửa xe" vừa lên xe, bác tài liền nhìn Cố Minh, Cố Minh nằm ở ghế đằng sau, yếu ớt nói " Đã nôn xong rồi"

" Đi đâu vậy ?"

Chung Hiểu Âu nhìn Cố Minh, Cố Minh lại không lên tiếng, Chung Hiểu Âu không có biện pháp.

" Chạy vòng quanh đi, lái chậm thôi, nàng ấy không thoải mái lắm"

Bác tài nhìn hai người phụ nữ qua gương chiếu hậu vài lần, bình thường lái xe đón khách, thỉnh thoảng gặp phải người không thích giải thích, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần kiếm tiền, đừng nói lượn quanh ba vòng, chạy từ Thành Đô đến Bắc Kinh cũng được.

Vừa lên xe taxi, Cố Minh không nói nữa, chỉ là một tay chống đầu và nhìn ngoài cửa sổ xe, Chung Hiểu Âu thực sự muốn giúp nàng xoa bóp, cô biết uống nhiều như vậy dễ bị đau đầu, có thể chính mình cũng không dám, cô và Phó tổng còn không tới mức là bằng hữu, và họ cũng không có mối quan hệ thân thiết, Trì Úy nói đúng, cô đúng là nhát gan, nhất định sẽ không cua được gái a, Chung Hiểu Âu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Cố Minh, cũng không dám lên tiếng, trong xe chỉ nghe được âm thanh phát ra từ bộ đàm.

" Chạy ba vòng, ba vòng, vẫn không hiểu được nha, có thể, ăn một bữa ăn nha, xe đi bon bon trên đường, ..."

Cứ như vậy, chạy khắp ba vòng trên đường, sườn núi và cỏ cây đan xen...lúc mười giờ tối, chiếc xe đã đi nhiều vòng như vậy, vừa đi vừa nghỉ, đại khái mất hơn một giờ lái xe, Cố Minh cảm thấy như thế nào đi nữa cũng sẽ có điểm kết thúc, nếu có một chuyến xe, liên tục chạy, liên tục chạy, căn bản không có điểm kết thúc thì quá tốt.

" Được rồi, bác tài đừng chạy vòng quanh nữa, trở về đi! Chung Hiểu Âu, cô ở đâu? Đưa cô về trước."

"Không, không, hay là đưa cô về trước đi, Phó tổng, cô uống rượu, nhất định phải đưa cô về nhà trước"

Lượn tới vòng thứ ba, Cố Minh đã tỉnh táo hơn nhiều, nhanh tới chỗ, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Chung Hiểu Âu nói " Cảm ơn cô, ngày hôm nay, chuyện này thật ngại quá" Cố Minh rất là xấu hổ " làm phiền cô thời gian dài như vậy, chỗ cô ở có xa đây không?"

" Không xa lắm, không có chuyện gì, Phó tổng cô về nhà uống chút trà để giải rượu"

Đưa Cố Minh đến nơi, chiếc xe taxi chạy thêm 20' mới tới chỗ Chung Hiểu Âu, đêm nay cũng thật là mệt, bởi vì ở bên cạnh Cố Minh, Chung Hiểu Âu cảm thấy vô cùng căng thẳng, hơn nữa cô còn phải tỏ thái độ vô cùng bình tĩnh !!! thật là mệt chết người mà.

Đậu xe ở cửa tiểu khu, Chung Hiểu Âu nhìn đồng hồ tính tiền, mắt chữ O miệng chữ A, là cho mình nhìn sai số sao ? Không thể nào, mới chạy có ba vòng a, Chung Hiểu Âu lặng lẽ rút tờ tiền lớn nhất từ trong túi ra, quả thực trái tim như đang rỉ máu, cuộc hẹn quả nhiên là cần tiền a, có thể đây không được gọi là một cuộc hẹn , chỉ là ngồi cùng Phó tổng hơn 2 tiếng thôi, quả là có chút đắt, Chung Hiểu Âu có chút không nỡ, nghĩ đến Phó tổng, Aizz !!! thôi vậy.

Cuối tuần kia, bởi vì tăng ca, Chung Hiểu Âu vẫn chưa cùng Vương Linh đi leo núi Thanh Thành, Chung Hiểu Âu ngủ thẳng giấc rồi tỉnh dậy mới rời giường đi dọn dẹp nhà, nghĩ đến chuyện xảy ra 2 ngày qua như một giấc mơ, dọn dẹp xong đã ba giờ chiều rồi, cô lười biếng ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, nhìn bạn bè một vòng, gửi tin nhắn trò chuyện, Vương Linh thấy cô gửi tin nhắn, hỏi cô rời giường chưa ? Có ăn cơm trưa không? Chung Hiểu Âu nhìn thấy tin nhắn, mở giao diện Wechat, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Vào buổi chiều, điều hòa trong phòng dường như có chút vấn đề, ngày hôm nay chính là ngày nghỉ, Chung Hiểu Âu sau khi dọn dẹp nhà xong, người đầy mồ hôi, đem quạt thổi về phía mình, vất vả hóng mát, Chung Hiểu Âu đem cuộc hội thoại với Vương Linh gạt qua một bên, liền điện thoại cho chủ nhà

" Alo, có phải chủ nhà không ? máy điều hòa đã bị hư, Anh có thể kêu người đến sửa không ? Tôi là người thuê phòng, dạ dạ dạ, cái gì ? Không sửa chữa ? Anh muốn lấy lại căn phòng này, không đúng, chúng ta đã ký hợp đồng một năm rồi mà. Anh đang vi phạm hợp đồng, vấn đề ở đây không phải là chuyện tiền, Anh không....Tôi " Chung Hiểu Âu bực bội mà cúp điện thoại, cái này không còn gì để nói nữa rồi, chủ nhà đột nhiên muốn lấy lại căn phòng này, nói là có người nhà trở về ở, mà cô đã ký một năm bây giờ chỉ mới được nửa năm, tiền thuê nhà cũng không phải là quá đắt, cô ở rất thoải mái, chỉ là năm nay cô mới đổi chỗ làm, có chút xa mà thôi, bây giờ nói muốn lấy là lấy lại liền, còn nói đền bù tiền là được, đây là chuyện tiền sao ? Có tiền muốn làm gì làm a? Chung Hiểu Âu tức chết rồi.

" Chủ nhà đã hủy hợp đồng rồi" Chung Hiểu Âu gọi điện thoại cho Trì Úy

" Sao lại như vậy chứ ? "

" Chủ nhà muốn lấy lại để ở và kêu tao nhanh chóng dọn đi, tao lại chưa tìm được nhà, tìm phòng ở thật là phiền, dọn nhà càng phiền "

" Tìm phòng sao, phòng ở còn khó tìm sao ? Có tiền thì ở chỗ nào cũng được, hay mày qua chỗ Vương Linh ở đi, đúng lúc, tao thấy hai người đang phát triển tốt"

" Không cần, không tốt lắm" Chung Hiểu Âu có chút chống cự.

" Vì sao a, tiến triển quá nhanh ? Ở cùng nhau cũng không có nghĩa là làm bất cứ điều gì, với lại bây giờ đã là thời đại nào rồi, được rồi, Chung Hiểu Âu, mày có ngủ cùng nữ nhân nào không?"

" Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! mày lại nghĩ ý xấu rồi, nói chuyện với đồ lưu manh như mày không được rồi, tao phải chuẩn bị tìm phòng, phiền chết đi được" Chung Hiểu Âu tắt điện thoại, hướng về phía phòng nhìn vào tấm ảnh nghiến răng, nữ nhân đáng chết dám đâm vào nỗi đau của cô, các cô quen biết đã nhiều năm như vậy, ngay cả một người bạn gái cô cũng không có, đi đâu ngủ, ngủ... cho tới bây giờ cô cũng chưa chơi đùa tình một đêm nha, nhưng Trì Úy giới thiệu cho cô rất nhiều người, có một lần cô cũng có chút nóng lòng muốn thử, cô cũng là một nữ nhân bình thường a, vẫn rất ham muốn thân thể phụ nữ, đều thuê phòng rồi, nhưng khi nữ nhân kia mới mở cửa trong chốc lát, cô cũng không được tự nhiên, vóc dáng nữ nhân kia không cao không nhỏ, cho tới bây giờ cô không có trải qua những thứ này, căn bản là không biết đối phó như thế nào, nữ nhân đó đi tới cởi quân áo của cô, dĩ nhiên cô rên kêu thành tiếng, ngày đó, đương nhiên là không có làm gì, cô chạy trốn, từ đó, cũng không dám...làm chuyện như vậy nữa.

Chung Hiểu Âu nâng má, có một sự thất vọng sâu sắc, cảm thấy trong cuộc sống này thực sự rất nguy hiểm, lại suy nghĩ một chút chuyện phiền lòng, làm thế nào cô mới có thể phản đối việc này ? Cũng phải cho cô nửa tháng để chuyển đi chứ.

Đơn giản chỉ là một tin xấu, thời gian kế tiếp, Chung Hiểu Âu ban ngày đi làm, tranh thủ thời gian rãnh rỗi lên mạng tìm phòng ở, cuộc sống quấy nhiễu, cũng không còn nghĩ Phó tổng như thế nào, ngược lại phó tổng có mấy lần xuất hiện trong phòng làm việc lớn ở tầng thứ tám. Đều mặc vest công sở, trông giống như một người phụ nữ tri thức có chức quyền, dường như người phụ nữ uống say và khóc lóc hai đêm trước là một người khác, một số chuyện xảy ra thực sự giống như một giấc mơ...

" Tối nay, tất cả mọi người đều có thể tham gia, tuần trước tăng ca nên Cố tổng đã mời chúng ta bữa tiệc lớn, đêm nay, một người cũng không thể thiếu" Tiền Lệ Lệ hào hứng nói.

Lúc đầu Văn Mập Mạp mời, thật ra là Cố tổng mời, Văn Mập Mạp cũng không cảm thấy ngại, bộ phận mười mấy người vây quanh ở một cái bàn lớn.

" Thức ăn ở nhà hàng này rất đắt, Cố tổng là một người rất hào phóng" Tiền Lệ Lệ kéo tay Chung Hiểu Âu nói.

"Vậy hôm nay chúng ta không say không về, có được không ?" Ngụy Hàng giúp Văn Mập Mạp kéo ghế ra.

" Nếu Cố tổng có thành ý như vậy, chúng ta nhất định cũng phải có thành ý mà ăn, cô có nghĩ thế không? Hiểu Âu"

Tất cả mọi người đang sôi nổi trò chuyện, thấy Cố Minh vừa đến, mọi người liền im lặng, Cố Minh cười cười " Tuần trước mọi người đã cực khổ, ngày hôm nay tất cả mọi người thông thả ăn đi"

Không một ai nói chuyện, cái này giống như đang trong giờ làm việc với Phó tổng, khí tràng không nên quá cường đại.

" Có phải vì tôi có ở đây, tất cả mọi người không thoải mái ? Nếu như vậy, mọi người ở đây ăn, tôi đi trước, tôi đặt chỗ ở đây" Cố Minh nói đùa, khẽ đứng dậy.

Tiền Lệ Lệ vội vàng kéo nàng lại, nói, " Cố tổng, cô nên ở đây, tất cả mọi người làm gì nghiêm túc như vậy, có Cố tổng ở đây, chúng tôi vui mừng còn không hết, tới uống chút rượu, uống chút ruọu, thức ăn được bưng ra rồi"

Bầu không khí rất hòa hợp, Chung Hiểu Âu rót rượu cho mọi người, đương nhiên bắt đầu từ Cố Minh, Cố Minh vẫn là rượu ngũ lương, Chung Hiểu Âu đứng dậy, đi tới bên cạnh Cố Minh, cô nhớ tới tuần trước, Cố Minh uống như vậy cơ thể rất khó chịu, giờ lại muốn uống a? Chung Hiểu Âu bưng bình rượu có chút do dự, lại sợ chính mình tự chủ trương, Cố Minh lúc này cười với cô, hít sâu một hơi, đưa cho Cố Minh cái ly trước mặt, " Cố tổng, tôi mời cô uống nước lạnh a" nói xong lấy bình nước trên mình hướng tới Cố Minh rót nước vào ly.

Cố Minh chỉ dừng một chút, liền ôn nhu hướng Chung Hiểu Âu nói lời cảm ơn.