Chương 7

Cố Minh tiếp khách cả ngày, đến buổi tiệc tối, nâng ly rượu lên nhưng không tài nào nuốt nổi, nhưng cuối cùng vẫn phải uống hết, nàng vào buồng vệ sinh nôn ra 4 lần, cả người đều lơ lửng, cho đến khi tiệc tối chấm dứt, mọi người giải tán, rốt cục nàng chống đỡ không được nữa, từ trên ghế ngồi trượt xuống, không còn chút sức lực nào ngồi dậy, vừa mệt vừa khó chịu, ngồi trong chốc lát, cuối cùng phải nhờ một phục vụ đỡ nàng dậy.

"Tiểu thư, cô có ổn không?" Người phục vụ đỡ nàng ngồi lên ghế salon.

"Cám ơn ~" Cố Minh chống đầu hướng về người phục vụ tỏ vẻ cảm kích, kẻ say thì có cả trăm loại, người phục vụ gặp đã nhiều, có người say khướt không biết gì nữa, có người đến đây mượn rượu giải sầu, khi say sẽ ỉ ôi ngồi khóc, lại có người càng say lại càng im lặng, Cố Minh thuộc loại cuối cùng, khi uống nhiều quá, cũng là lúc đặc biệt khó chịu, cô biết hôm nay nhất định là trốn không thoát, lại biết chắc rằng sẽ không làm hòa được với Thạch Lỗi , nên cũng chẳng buồn trốn, vì đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cô luôn có biện pháp để không uống , nhưng hôm nay, là cô cố tình uống thành như vậy, không đi đường được, không về nhà được , cô phân vân có nên gọi cho Thạch Lỗi tới đón mình không? Cố Minh trong lòng có chút do dự, nhắm mắt lại, vuốt di động, ánh mắt có chút không cam tâm, lắc lư, nhưng rồi vẫn bấm dãy số của Thạch Lỗi, nhạc chờ vang lên hồi lâu, không người nghe máy, Cố Minh lắc lắc đầu, chính lúc ấy, điện thoại gọi đến, "Ăn cơm chưa? Cố Minh?"

"A, mẹ, đã ăn ." Cố Minh cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút.

"Thành đô có nóng không, con cẩn thận không là bị cảm nắng , nghe thấy mẹ nói gì không ? Trời nóng nực không ăn được nhiều con cũng phải cố ăn thêm một ít."

"Biết." Cố Minh hơi hơi ngồi thẳng người.

"Công việc vất vả hay không? Hôn lễ chuẩn bị thế nào ? Cần mẹ đến hỗ trợ không?"

"Đều tốt , không cần lo lắng , mẹ cùng ba chú ý thân thể."

"Được rồi được rồi, chúng ta biết, ông xem, con đi chưa gì đã đem cha mẹ vứt sang một bên ."

Giọng nói càng ngày càng yếu, nghĩ đến là mẹ đang cùng ba ba chê bai mình , Cố Minh tắt di động, cười cười, cũng may còn có ba mẹ quan tâm mình , nhưng là hốc mắt đã có chút ẩm ướt , gần đây công việc áp lực quá lớn, chờ qua hết giai đoạn này, mình thật sự cần nghỉ ngơi .

Cố Minh bình ổn thân hình, từ trên ghế salon đứng lên, vẫn choáng váng, đứng ở ven đường đón xe, nhưng hôm nay lại giống như ma xui quỷ khiến, toàn bộ Thành Đô không thấy bóng dáng một chiếc taxi .

Trên đường Xuân Hi, tại một nhà hàng thịt nướng có tiếng, Chung Hiểu Âu thanh toán, Trì Úy nghe điện thoại, chưa ăn xong đã đi , chỉ còn lại hai người Vương Linh cùng Chung Hiểu Âu. "Chị đưa em về nhà , buổi tối trở về ngủ bù."

"Cám ơn." Chung Hiểu Âu tỏ vẻ.

"Cảm ơn cái gì ?" Vương Linh nhíu mày.

"Chị thật biết chăm sóc người khác." Chung Hiểu Âu thành thật.

"Vậy nên em có thích chị hay không ?"

Chung Hiểu Âu có chút thẹn thùng, không đáp lời, Vương Linh cũng không trêu chọc cô nữa, ở bãi đỗ xe, dọc theo đường đi , Chung Hiểu Âu đều là ngáp ngủ.

"Em ngủ đi , tới nơi chị gọi." Vương linh vỗ vỗ tay cô, Chung Hiểu Âu che miệng, cô rất mệt, nhưng cũng lắc lắc tay, ý bảo Vương Linh chuyên tâm lái xe, chính mình nhìn ngoài cửa sổ, đèn nê ông ở Thành Đô có vẻ nhu tình, con người Thành Đô thì luôn làm cho người ta cảm giác ấm áp, dịu dàng , cho dù là trai hay gái, nói chuyện giọng nói đều rất dễ nghe và ngọt ngào, Chung Hiểu Âu thích Thành Đô, thích Thành Đô bao dung, Thành Đô văn hóa, thích cả đầu đường cuối ngõ và cả hàng cây không biết tên ven đường , Chung Hiểu Âu cứ như vậy nhìn, đèn đường, cửa hàng, khách sạn, "Ai ~ nữ nhân đứng ở bên đường kia nhìn thật quen thuộc."

Đèn đỏ, xe dừng, Vương Linh quay đầu nhìn Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu đang áp mặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.

"Nhìn cái gì đấy?"

Tạc ~ nữ nhân kia là phó tổng! ! ! ! !

"Không có gì, nhìn thấy đồng nghiệp trong công ty."

"Nữ sao? Nhìn không dời mắt như vậy." Vương Linh nói giỡn.

Chung Hiểu Âu cười cười, vẫn không quay đầu trở lại.

Vương Linh: "Muốn chào hỏi sao?"

"Không, không cần." Chung Hiểu Âu lúc này mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người, đã sắp tới nhà , đến ngã tư quẹo phải là tới .

Vương Linh: "Về nhà sớm một chút nghỉ ngơi."

Chung Hiểu Âu: "Cám ơn, mỗi lần đều làm phiền chị, lần sau chị đừng đưa em về nữa, em đón xe về là được."

Vương Linh: "Em không muốn chị đưa về sao."

Chung Hiểu Âu: "Không có."

"Hiểu Âu?" Một tay Vương Linh để ở trong túi, thâm tình gọi, Chung Hiểu Âu đứng ở dưới đèn đường , mặt đỏ bừng , làm cho người ta thật muốn hôn một cái.

"Ân?"

"Không có gì, có rảnh nhắn tin cho chị."

"Được, chị lái xe chậm một chút." Chung Hiểu Âu trong lòng có tâm sự, đợi Vương Linh đi rồi, vào tiểu khu, thật chậm, lúc nãy đứng kia là phó tổng , đã nhìn vài lần, chắc chắn là phó tổng không thể nghi ngờ, Thành Đô quả nhiên không lớn, Chung Hiểu Âu lấy chìa khóa, nhưng trong lòng vẫn dao động, cô muốn đi ra nhìn lại, dù sao chỗ đó cách nơi này không xa, gọi xe cũng chỉ 5, 6 tệ, nhưng là mình muốn nhìn gì cơ ? Nhìn phó tổng ? Đừng nói chờ đến khi cô đến nơi, phó tổng có còn ở đó không ? Tự dưng đón xe qua nhìn, cũng quá biếи ŧɦái , Chung Hiểu Âu vỗ vỗ mặt mình.

Chung Hiểu Âu đấu tranh một lúc, sau khi đi vòng quanh tiểu khu hai vòng xong quyết định "Biếи ŧɦái" liền "Biếи ŧɦái" , ở cửa tiểu khu đón một chiếc xe ba bánh, chậm chạp đi tới nơi đó , cô đoán đúng , đến nơi, đưa cho bác tài 5 tệ, xuống xe, nhìn một vòng, không hề có bóng dáng Cố Minh, chắc là nàng chỉ đi ngang qua, hoặc chỉ đến đây ăn cơm , cũng mới có thể... Dù sao còn có thật nhiều thứ có thể xảy ra, nhưng là đều không liên quan đến mình, mình tại sao như bị ma ám chạy tới đây ? Chung Hiểu Âu đá đá mặt đường, bĩu môi, trước kia cũng không phát hiện mình lại có ngày điên đến mức này.

Chung Hiểu Âu, cô thật đúng là luôn luôn làm cho người ta bất ngờ nha, cô có phải thích người ta hay không ? Có phải hay không? Cô có phải không có não hay không ? Chỉ nhìn người ta vài lần , rồi nhớ mãi không quên, nhớ mãi không quên , cô còn tưởng rằng nhớ mãi không quên, thì sẽ có hy vọng sao? Trì Úy không phải luôn nói cho cô biết sao? Cô cùng phó tổng không hợp, không hợp, lại chưa nói đến giai cấp chênh lệch ,lại nghe Trì Úy nói, phó tổng 100% nữ thẳng , bẻ cong nữ thẳng là một chuyện không đạo đức, hơn nữa, chỉ bằng cô, bẻ cong được người ta là một chuyện hoang đường.

Chung Hiểu Âu giống như bị ma nhập, lại như kẻ không bình thường, một mình ở cửa khách sạn lầm bầm lầu bầu.

"Tiểu thư, có muốn tôi giúp cô kêu xe sao? Cô có thể về nhà sao? Hay là kêu bạn của cô tới đón cô ."

Chung Hiểu Âu nghe được giọng nói bên cạnh , quay người lại, vừa đúng lúc nhìn thấy người phục vụ đang đỡ Cố Minh.

Cố Minh vốn đứng ở ven đường đón xe, kết quả đợi lâu quá, hoặc không có xe trống, hoặc là xe trống chạy mất, nàng hôm nay muốn uống rượu, cho nên không lái xe, nếu không là có thể trực tiếp trở về , chờ trong chốc lát, không có xe đến, trong lòng lại một trận cuồn cuộn khó chịu, nàng vội che miệng lại chạy về toilet khách sạn nôn , nôn xong lại ngồi trong chốc lát, lại gọi cho Thạch Lỗi một lần, Thạch Lỗi vẫn không đón, nàng cũng lười không gọi nữa, không biết đã nôn ra bao nhiêu lần , còn không có tỉnh, người phục vụ của khách sạn lấy nước cho nàng uống, nàng nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy về nhà, người phục vụ tốt bụng kia liền giúp nàng đón xe.

Chung Hiểu Âu đứng yên ở đằng kia, vốn không ôm hy vọng , lại cũng không tin là sẽ gặp được, Chung Hiểu Âu muốn quỳ xuống cảm ơn ông trời vì cho cô cơ hội như vậy, "Cố tổng? Cố tổng?"

Cố Minh nghe được ai đó đang gọi nàng, giương mắt nhìn, tại sao lại là cô gái này a ? Như thế nào mỗi lần xấu mặt đều gặp cô ấy. Là cô a ?"

"Cô và tiểu thư này là bạn sao?" Người phục vụ giống tìm được cứu tinh, "Cô ấy uống nhiều lắm, không về nhà được, có phải là cô đến đón nàng hay không ?"

"A? Tôi là... Là cấp dưới." Chung Hiểu Âu chi tiết nói.

"Ân, kia , kia giao cho cô ." Người phục vụ đem Cố Minh giao cho Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu nắm tay Cố Minh, l*иg ngực như muốn nhảy ra ngoài, tay Cố tổng thật mềm, thật thật mềm.

"Cô tại sao lại ở chỗ này?" Cố Minh gần như không thể đứng thẳng nữa.

"Tôi... Tôi ở gần đây, tản bộ... Tản bộ, mới vừa đi ngang qua đây, nhìn thấy phó tổng ngài ."

"Ân? Cô tên Chung Hiểu Âu đúng hay không?"

" Đúng vậy, phó tổng cô sống ở chỗ nào a? Tôi đưa cô về nhà ." Chung Hiểu Âu tuy rằng mê gái, nhưng nhìn thấy phó tổng say thành như vậy cũng có chút lo lắng, mấu chốt là nàng cũng là phụ nữ, tại sao có thể say thành như vậy? Quá không an toàn .

"Nhà của tôi?" Cố Minh giãy khỏi tay cô, đột nhiên có chút uất ức, là bởi vì cả đêm Thạch Lỗi đều không nghe điện thoại, thậm chí đều không có gọi lại , "Tôi ở cái thành phố này không có nhà."

Chung Hiểu Âu ngẩn người, nghĩ chắc do nàng uống nhiều quá, hơn nữa tối hôm qua nhìn thấy nàng khóc, nàng đang có tâm sự gì sao ? Chung Hiểu Âu không dám hỏi nhiều, nhưng Cố Minh trả lời như vậy, cô phải đưa nàng về như thế nào a? Khuôn mặt nàng trắng bệch như vậy, có thể là đã uống không ít.

Cố Minh có chút choáng, bắt được tay Chung Hiểu Âu , Chung Hiểu Âu ngừng thở, một cử động cũng không dám.

Cố Minh khẽ tựa vào vai Chung Hiểu Âu, bóng đêm như nước, tâm tình đã không tốt còn lại đi uống rượu, đơn giản là tự làm tự chịu, không đáng thương hại. "Ngày hôm qua cũng gặp cô, hôm nay cũng vậy, chúng ta quá hữu duyên ." Nghĩ về nhà lại cùng Thạch Lỗi cãi nhau, Cố Minh đột nhiên không muốn trở về .