Chương 6

Trên tầng 10 của Kinh Điển Quốc Tế, phòng làm việc của phó tổng, Cố Minh một tay xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, một tay gõ gì đó ở trong máy vi tính, dường như năm nào cũng phải bị bệnh gì đó, nàng đột nhiên có chút chán ghét, hai tay nàng chống ở trên bàn, xoa xoa mặt mình, vô cùng miệt mỏi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng muốn xuống lầu đi dạo một chút, chỉ cảm thấy chán nản, cả tầng lầu chỉ có một mình nàng, lúc đầu thư ký nói ở lại với nàng, nhưng nàng thấy thư ký có chút mệt nên kêu cô đi về trước, phía ngoài cao ốc của công ty có một dòng sông nhỏ, mà ở trong nội thành những con sông nhỏ như vậy cũng không nhiều, ngược lại lại tạo ra một phong cảnh nên thơ, hai bên bờ sông từng chùm liễu dài buông xuống, ở phía trước không xa là địa danh nổi tiếng có tên là Lan Quế Phường. Cố Minh nhớ ngày hôm nay chụp xong ảnh cưới liền nhận được điện thoại tăng ca. Nét mặt Thạch Lỗi biểu tình giễu cợt, bắt đầu từ khi nào biến thành như vậy, tâm tình từ trước đến nay nàng đè nén lại kéo đến, kìm nén không được nữa mà rơi lệ.

Chung Hiểu Âu cầm điện thoại di động đi vào thang máy, Ngụy Hàng bọn họ hút thuốc xong, uống cà phê xong lại muốn uống nước đá, Chung Hiển Âu đi xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, mua xong trở về đi ngang qua tòa nhà bên cạnh bờ sông, đêm đã khuya người cũng thưa thớt, lúc này không khí nóng nực đã dịu bớt, Chung Hiểu Âu mang theo túi nilon đi tới, mơ hồ chỉ cảm thấy cách đó không xa có tiếng khóc, Chung Hiểu Âu chăm chú lắng nghe, giống như là tiếng khóc một người phụ nữ. Nàng theo tiếng mà đi tới, vén cành cây ở phía trước, quả nhiên thấy một phụ nữ cao gầy đang bụm mặt, Chung Hiểu Âu hảo tâm hỏi, " Cô gái, cô không sao chứ ? "

Cố Minh nghe được có người tới, vội vàng ngừng khóc, lau mặt một cái, lúc này mới quay đầu.

Nhìn thấy gương mặt lúc này, cả người Chung Hiểu Âu đều hóa đá, là Phó tổng !!! Tại sao là Phó tổng a a a! Trên mặt còn có nước mắt, Phó tổng điềm đạm đáng yêu, Chung Hiểu Âu đứng tại chỗ, cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái, cái này... cũng quá lúng túng a.

Bộ dạng Cố Minh lúc này cũng xấu hổ, ở công ty, nàng chưa bao giờ là một người tùy ý phóng thích cảm xúc của mình, bây giờ lại tùy hứng phóng túng tâm tình như vậy, nếu không phải là tích lũy quá nhiều chuyện, nàng đã không ngồi đây bật khóc như vậy, ngày hôm nay nếu không phải vì chuyện chụp ảnh cưới, nàng cũng không trở thành kẻ ngu ngốc như thế, ở dưới tầng khóc trong giờ làm thêm vào ban đêm, đáng giận nhất là bị đồng nghiệp trong công ty thấy, Cố Minh buồn bực, xoay người rời đi.

Chung Hiểu Âu đầu lưỡi có chút thắt, sửng sốt hai giây, nhanh chóng đuổi theo, " Cố tổng, thật ngại quá, tôi không...không biết là cô, xin lỗi"

Cố Minh dừng lại, bị Chung Hiểu Âu quấy nhiễu, tâm trạng đau khổ đều bị chấm dứt, cảnh tượng đáng xấu hổ cũng bị nhìn thấy, nàng khôi phục chút lý trí, xua tay một cái, ho nhẹ một tiếng " Không có chuyện gì "

Chung Hiểu Âu cũng không dám nói thêm gì nữa, trái lại tâm tình Cố Minh đã ổn, thấy trong tay cô mang theo đồ đạc " mọi người tăng ca đều đói bụng phải không? Cực khổ mọi người rồi"

" Các nhà thiết kế và biên tập muốn uống nước, tôi xuống mua cho bọn họ."

" Cô tên gì ? " Cố Minh cảm thấy cô bé này ngược lại có chút nhân duyên, lần trước ở Cẩm cũng đυ.ng phải.

" Chung Hiểu Âu " tim Chung Hiểu Âu đập bịch bịch, tự nhiên Phó tổng hỏi tên của mình.

Hai tay Cố Minh chống trên hòn đá, đôi mắt long lanh nhìn những chiếc lá nổi trên mặt nước, hiếm khi có một ngày được thư giãn như vậy, nhìn qua người bên cạnh " Cô rất sợ tôi sao ? Xem ra cô cũng đã nghe tin đồn ở công ty "

Băng sơn như thế, ai không sợ, Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng, cũng đã nghe Trì Úy nói không ít về Phó tổng, cũng đã nghe đồng nghiệp trong công ty kể kha khá về chiến tích của nàng, " Không có ' Chung Hiểu Âu nói trái với lương tâm.

Cố Minh mấp máy môi, nghiêm người với Chung Hiểu Âu nói " Cô đi lên trước đi ! Đêm nay rất nhiều việc, các cô cực khổ "

Chung Hiểu Âu vội vàng vẫy tay từ biệt, một người như Cố tổng tại sao phải chạy tới bờ sông khóc? Nàng làm sao vậy ? Bất kể như thế nào làm cho Cố tổng biết tên mình, trong lòng Chung Hiểu Âu có chút kì quái, biết rõ Phó tổng có chuyện gì, nhưng chỉ cần có thể thấy nàng bình thường, cùng nàng nói 1 2 câu, cô đã cảm thấy toàn bộ thể xác và tinh thần đều thoải mái, cô cũng không phải ngốc a, giống như một người mê gái hơn. Cô cũng đã 26 tuổi, không còn ở tuổi 16 mộng mơ nữa, mê gái cái lỗi gì ? Nhưng nghĩ lại, mê gái cũng là liều thuốc xóa bỏ đi buồn khổ trên thế gian này a.

Chung Hiểu Âu làm việc đến tận 8h sáng mới xong, thắt lưng cũng đau đến nỗi không ngồi thẳng lên được rồi, không thể làm gì khác hơn, giống như vừa trải qua thời gian mệt nhọc, lúc ấy tầm 4 5h sáng, mí mắt cô sụp xuống không thể mở ra được, cô nằm úp trên bàn trong chốc lát, đến sáng nay mới khốn khổ như vậy, toàn thân mệt mỏi rã rời tựa như một bao xi-măng không thể động đậy, lúc này Chung Hiểu Âu chỉ muốn trở về tắm rửa, kéo rèm cửa sổ lên liền ngủ một giấc, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn leo núi ở Thanh Thành, cô kéo thân thể cứng ngắc về nhà tắm, kéo rèm cửa sổ, tắt máy ngủ, Vương Linh gọi điện thoại cho tới trưa cũng không thấy mở máy.

" Chung Hiểu Âu tắt điện thoại, tôi không liên lạc được với em ấy, không phải là em ấy không muốn đi cùng tôi chứ ? Chỉ là máy đã tắt " Vương Linh gọi điện thoại để đánh thức Trì Uý.

" Không biết a. chị, hôm nay là cuối tuần, khả năng cô ấy còn đang ngủ chưa dậy, hai người hẹn nhau mấy giờ vậy? "Trì Uý ngáp, ở trên giường mơ mơ màng màng

" 7h, hiện tại đã 11h rồi, tôi gọi 10 cuộc điện thoại, vẫn không được, em thử dò hỏi em ấy hộ tôi xem, có phải em ấy chặn số tôi hay không ? Tối hôm qua còn trò chuyện rất vui vẻ "

" Được rồi, em sẽ gọi cho cô ấy " Trì Uý đứng dậy khỏi giường, vớ lấy điện thoại mà vẫn gọi không được.

Cả ngày,Trì Uý và Vương Linh đều không tìm được người, buổi chiều Trì Uý cùng Vương Linh tới nhà Chung Hiểu Âu.

Trì Úy gõ cửa kêu lên " Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu ! Có ở nhà không ? "

Chung Hiểu Âu giấc ngủ rất sâu, trong mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ cửa, lúc này mới tỉnh.

" Fuck you, mày thực sự ở nhà ngủ ? Mày ngủ bao lâu rồi ? Con heo " Trì Uý thấy Chung Hiểu Âu mặc đồ ngủ, tóc tai rối bời, hai mắt sưng vù.

" Là mày à " Chung Hiểu Âu híp mắt lại, chỉ thấy rõ Trì Uý, không thấy rõ Vương Linh, giọng nói khàn khàn hỏi " Mấy giờ rồi "

" Mày đã ngủ 24h rồi, đồ con heo, điện thoại cũng tắt máy, tao còn tưởng mày bị bắt cóc chứ " Trì Uý vỗ cái mông của cô, cô né tránh, đυ.ng trúng Vương Linh, lúc này mới thấy rõ người đến, lập tức tỉnh ngủ, vội vàng ngượng ngùng gãi đầu một cái " A, chị làm sao, làm sao cũng tới ? " Chung Hiểu Âu dụi dụi con mắt

" Chị chờ, chờ một chút " chỉ thấy cô nhấm nháo đôi dép, vội vàng chạy vào phòng ngủ, trong chốc lát liền thay đổi một bộ quần áo sạch, lại chạy đến phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên, nửa tiếng sau mới ra ngoài, Trì Uý và Vương Linh ngồi trên ghế sa lon trò chuyện, " em ấy có thể ngủ như vậy ? " Vương Linh trong mắt đều là cưng chiều hỏi.

" Không có a, nó a, bình thường không có như thế đâu ! thu, thu hồi tầm mắt như sói đói của chị lại đi, ánh mắt của chị như muốn ăn sạch Chung Hiểu Âu ấy "

"Tôi cảm thấy được tôi đã thích em ấy " Vương Linh nói.

" Nó, cũng cứ như vậy a! " Trì Uý miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo nói " tương đối là đơn giản, không có quá nhiều tâm địa gian xảo, em nói với chị a. Chị phải thật trân trọng, chị phải đối xử tốt với nó, nếu đả thương nó, em liền đem mạng chị xử "

" Nói như vậy rõ ràng em còn không có buông" Vương Linh nghe nàng nói qua chuyện đại học trước đây.

" Hẹp hòi, không biết gì! Mối quan hệ giữa người với người rất rộng, em đã sớm đối với Chung Hiểu Âu không có ý đó rồi, em là loại người treo trên cây sao ? Hơn nữa nếu có loại này cũng không làm bạn nhiều năm như vậy, em sớm suy nghĩ sáng suốt, chỉ có tình bằng hữu, mới là vĩnh hằng "

Vương Linh khinh thường nhìn nàng một cái, liền chăm chú nhìn Chung Hiểu Âu đang chải chuốt "Đêm qua em tăng ca, 8h sáng mới từ công ty trở về và ngủ cho tới bây giờ "

"... Chuyện gì a ? Tăng ca cả đêm, buổi chiều tan sở tao tìm không thấy mày liền đi về " Trì Uý hỏi.

" Đột nhiên, lúc 9h tối, mọi người trong phòng tao bị gọi trở lại, thật ngại quá, Vương Linh, em hôm nay thực sự quá mệt, không thể cùng chị đi leo núi rồi "

"Không có chuyện gì, lần sau đi cũng được " Vương Linh vỗ vào chân Chung Hiểu Âu. Chung Hiểu Âu cảm thấy có chút ngứa, dời qua một chút.

" Vương Linh ngày càng biếи ŧɦái a " Trì Úy bất bình nói đến,

" Đói bụng không, cả ngày hôm nay mày không ăn cái gì rồi, đi tìm cái gì ăn thôi, hôm nay mày mời bọn tao, tao và Vương Linh tìm mày cả buổi sáng "

Ngồi trên xe, Chung Hiểu Âu cảm thấy thân thể vẫn còn mệt mỏi, ngồi xuống, suốt đêm thực sự quá mệt, đáng thương nhất là Phó tổng, ngày hôm nay còn phải gặp khách hàng nói chuyện, không biết nàng ở lại đến khi nào, leo đến vị trí Phó tổng, chắc là nữ cường nhân a ! cũng thật lợi hại, Chung Hiểu Âu ngẫm lại cũng thấy mệt.

Đang nghĩ ngợi, chẳng biết lúc nào huyệt thái dương được người bên cạnh nhẹ nhàn ấn ấn, chậm rãi xoa theo chiều kim đồng hồ, Chung Hiểu Âu cảm thấy rất thoải mái.

"Công việc này cũng quá cực khổ "Xoa bóp đầu cho cô chính là Vương Linh.

Trong lòng Chung Hiểu Âu ấm áp, cảm thấy Vượng Linh thực sự là đối tượng tốt, lại ân cần và xinh đẹp, chỉ là trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ vẫn chưa đến, hiện tại xem ra, Vương Linh mọt thứ đều rất hoàn hảo, mình đối với nàng có chút tình cảm, nhưng không có cảm giác tim đập rộn lên, nhưng mỗi lần gặp Phó tổng, mình giống như kẻ si tình, hay mình thích Phó tổng sao ? Chung Hiểu Âu nhìn chiếc xe bên ngoài cửa sổ và trầm tư.