Chương 5

Bạn có hiểu cảm giác này không ? Như kiểu trong giờ tự học, lén lút ăn đồ ăn vặt trong giờ, sau đó nghe thầy giáo gọi tên mình, cảm giác của Chung Hiểu Âu lúc này chính là như vậy, phát hiện phía sau mình chính là Cố Minh, cô ngay cả động đậy cũng không dám, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Vương Linh cảm thấy sự khác thường của cô, hỏi cô, "Em làm sao vậy ?"

Chung Hiểu Âu nhỏ giọng nói, "Không có việc gì, chúng ta chuẩn bị đi thôi."

"Mới ngồi xuống chưa tới 10', làm sao vậy ? Có phải chị không nên thêm bạn trên Wechat ?" Vương Linh cho rằng nàng đã nói gì động chạm đến cô.

"Không phải." Chung Hiểu Âu ngẩn người, cảm giác mình như kiểu việc nhỏ xé ra to, nhưng là bị lãnh đạo công ty mình phát hiện mình đi hẹn hò với người con gái khác, điều này cũng không phải chuyện hay ho gì.

Cũng may Vương Linh là người hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ theo ý Chung Hiểu Âu, "Được, vậy chị đưa em về nhà."

Thở phào nhẹ nhõm, Chung Hiểu Âu rời ghế salon, quay lưng, vô tình đúng lúc Cố Minh đứng dậy, vai đυ.ng vai, Chung Hiểu Âu choáng váng, đã tránh không được, không thể làm gì khác ngoài chào hỏi, "Chào Cố tổng."

Cố Minh ngẩn người, lúc này mới phát hiện cô bé trước mắt này, là nhân viên mới của bộ phận kế hoạch, nàng khách khí cười cợt, "Chào cô."

Chung Hiểu Âu không dám đứng lâu, kéo tay Vương Linh, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vương Linh, "Em gặp đồng nghiệp cùng công ty sao ?"

Chung Hiểu Âu, "Ừ, là phó tổng công ty em."

Vương Linh, "A, vì lẽ đó muốn về sớm ?"

Chung Hiểu Âu, "Thật xin lỗi chị."

Vương Linh giúp Chung Hiểu Âu mở cửa xe, đưa Chung Hiểu Âu về nhà.

Cuộc gặp mặt tốt đẹp bởi vì bất ngờ gặp phó tổng, khiến cho lòng cô có chút trập trùng không thoải mái.

Đến nơi, Vương Linh có chút không nỡ, thành khẩn hỏi, "Chủ nhật em có rảnh không ?"

"Hả ?" Chung Hiểu Âu có chút thất thần.

"Không có chuyện gì, liên lạc qua Wechat, nếu chủ nhật em rảnh thì chúng ta lại hẹn gặp mặt."

Về đến nhà, Chung Hiểu Âu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nghĩ tới thời điểm vô tình chạm mặt Cố tổng kia, lắc lắc đầu, đáng lẽ cô nên ở lại lâu thêm một chút, làm sao lại vội vàng chạy mất dép thế kia ? Nằm nhoài trên ghế salon, một tay buông thõng, cô còn chưa kịp để ý xem hôm nay Cố Tổng mặc quần áo như thế nào, Thành Đô lớn như vậy mà còn vô tình chạm mặt, có phải nói rõ cô cùng phó tổng rất có duyên hay không ?

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc này Trì Úy gọi điện tới, hỏi thăm cuộc gặp gỡ ngày hôm nay của cô, "Thế nào ? Chung Hiểu Âu, lần này tao không hại mày chứ ? Xem mặt thế nào rồi ? Có được hay không ?"

"Cũng không tệ lắm, chị ấy tốt vô cùng, tao kể mày nghe, mày có đoán được hôm nay tao gặp ai không ?" Chung Hiểu Âu từ trên ghế salon bò lên, khoanh chân lại.

"Ai vậy?"

"Phó tổng a, tao cùng nàng quay lưng vào nhau, nghe được giọng nói của nàng, tao mới phát hiện ra, gặp ở trên phố đi bộ, thực sự là thần kỳ."

"A, Thành Đô cũng không rộng lắm, gặp gỡ cũng bình thường, mới vừa rồi Vương Linh nói chuyện Wechat với tao, chị ấy nói rất ưng mày, muốn hẹn đi chơi vào ngày chủ nhật với mày, mày phải đi a."

"Mày nói xem, tao với phó tổng có phải rất có duyên không ?"

"Chung Hiểu Âu !!"

"Cái gì?"

"Mày có nghe tao nói gì hay không ? Mày phải biết đó là phó tổng, là phó tổng đó, mày đừng có tơ tưởng vị phó tổng kia nữa, đừng để tao phải giới thiệu người cho mày nữa."

"Không, không, tao không có ý này, mày không nói tao cũng hiểu, vị phó tổng kia chỉ để ngắm chứ không thể chạm vào a, tao không dám, tao chỉ là thấy cuộc gặp gỡ ngày hôm nay thật kỳ lạ, mà mày vừa nói cái gì cơ ?"

". . . . . . .Tao đây kiên cường sống hơn 20 năm trên Trái Đất này cũng không dễ dàng, ngày hôm nay liền bị mày làm cho tức chết, tao vừa nói là Vương Linh ưng mày, muốn chủ nhật này cùng mày đi leo núi Thanh Thành Sơn nghỉ mát, mày có đi hay không ? Lần này mày còn không biểu hiện cho tốt, sau này đừng trách tao không quan tâm đến mày."

Chung Hiểu Âu cúp điện thoại, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, trong phòng để điều hòa hơi lạnh, điều hòa phát ra tiếng kêu vù vù nặng nề, dường như đã được dùng rất lâu rồi, Chung Hiểu Âu nghĩ nghĩ, vào một ngày hè nóng nực nào đó, cùng người con gái của mình trốn ở trong phòng điều hòa mát rượi, ôm quả dưa hấu ngồi xem tivi, là chuyện hạnh phúc biết bao a, thời gian tốt đẹp như vậy cứ uổng phí trôi qua. Aizzzz

Buổi tối thứ 7*, Chung Hiểu Âu nhận được tin nhắn của Vương Linh qua Wechat, nói là muốn chủ nhật này muốn đi Thanh Thành Sơn nghỉ mát, hỏi cô có thời gian rảnh hay không ? Cô đương nhiên là có, hai người liền hàn huyên một lúc, có Wechat cũng tốt, không nhìn thấy đối phương, cho nên đề tài cũng bớt lúng túng, Chung Hiểu Âu cùng Vương Linh trò chuyện được một lúc, bất thình lình bị kéo vào trong một nhóm nói chuyện.

(Chú thích (*): Vốn Dĩ trong truyện là Ngày thứ 6, nhưng theo cách gọi của người Trung Quốc thì thứ 2 là ngày 1 trong tuần, cứ thế cộng dồn lên thì thứ 7 sẽ gọi là ngày 6, vậy nên mình sửa lại luôn là Thứ 7 cho mọi người dễ hiểu)

"Tất cả mọi người, nhân viên của phòng kế hoạch lập tức đến công ty tăng ca."

Chung Hiểu Âu nhìn hồi lâu, cũng không nhớ được ID kia là của ai, "Mập mạp tùy hứng" là người nào ?

"Nhìn thấy thông báo này lập tức đến công ty."

"Đã xem."

"Đã xem, lập tức đến."

Chung Hiểu Âu nhìn một loại ID xa lạ kia, lúc này mới để ý đến tên, "Ngưu bức đích sách hoa tổ", Chung Hiểu Âu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cô vừa vào công ty đã thêm bạn với 'Văn mập mạp', chỉ là chưa nói chuyện lần nào, mấy cái ID xa lạ kia khẳng định là đồng nghiệp cùng công ty.

"Chung Hiểu Âu, cô có ở đây không ?" Trong đám người kia bỗng nhiên gọi tên cô.

"Đã xem, biết rồi." Chung Hiểu Âu vội vàng trả lời.

9h tối thứ 7, Chung Hiểu Âu đã tắm rửa xong, đang sõng soài nằm trên salon mơ mộng về một ngày cuối tuần tốt đẹp, đành phải lóc cóc bò dậy gọi xe, cô cảm thấy hành trên trên chiếc taxi này đến công ty như đi trên mặt băng, tất cả mảnh vụn cõi lòng tan nát của cô xếp thành mặt băng kia, tuy rằng trong thâm tâm cô đang nhổ nước miếng, nhưng nghĩ tới việc tăng ca vội vã kia, khả năng là có việc gấp đi.

Đến phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi vào chỗ, liền nhìn thấy văn phòng của Văn quản lý có người, hô hấp của Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng, ở trong văn phòng của Văn mập mạp không phải ai khác, chính là phó tổng a !!!!

Khi Chung Hiểu Âu đến, các đồng nghiệp của cô đều đã đến công ty, tất cả mọi người đều có vẻ oán hận, có người đang đi xem phim phải vòng về, có người ở phòng ăn, có người đang đi KTV bị gọi trở về, Tiền Lệ Lệ vừa mới chuẩn bị đến quán bar đã bị gọi đến công ty, quần áo trên người nàng lúc này lộ ngực lộ mông, bó sát người, nàng oán giận thấu trời, "Công việc này thật sự không dễ dàng chút nào, công ty có cho nhân viên của mình có thời hay nghỉ ngơi hay không ?" Tiền Lệ Lệ là một cô gái Đông Bắc ngay thẳng, là nhân viên chuyên trách trong phòng lập kế hoạch, nàng không nhịn được, liền cùng Ngụy Hàng lải nhải một phen, Chung Hiểu Âu là người mới, còn đang trong thời gian thử việc, cho dù có bất mãn, cũng không dám hé răng, tất cả cũng chỉ vì ham tiền, cô cũng muốn dư giả một chút để mua nhà a !!! Nghĩ đến đây, Chung Hiểu Âu yên lặng bật máy tính lên.

Chung Hiểu Âu lén nhìn Phó tổng qua lớp kính văn phòng giám đốc, phó tổng hôm nay cũng tăng ca hay sao ? Dù sao cũng là một niềm an ủi.

Trong văn phòng làm việc, dường như hai người đã nói chuyện xong, không biết Cố Minh nói cái gì, Văn mập mạp liên tiếp gật đầu, Cố Minh đứng dậy, đi tới phòng làm việc chung của mọi người, "Các đồng nghiệp của bộ phận kế hoạch cực khổ rồi, chuyện này xong, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm." Nói xong Cố Minh cũng rời đi, nàng rời đi rồi, ảo tưởng cùng phó tổng tăng ca của Chung Hiểu Âu tan thành mây khói.

Lúc này Văn mập mạp ra khỏi văn phòng nói rõ sự tình, "Vốn là kế hoạch của tuần sau, có thể là Chung Hiểu Âu chưa hiểu, nhưng những người khác nên hiểu, năm nay công ty chúng ta muốn khai thác hạng mục mới ở Trùng Khánh, thời gian trước vẫn là do bộ phận dự án làm việc với cán bộ chính phủ, nhưng ngày mai boss bên kia muốn gặp mặt boss chúng ta, vì lẽ đó boss muốn chúng ta làm một video giới thiệu các mặt hàng của công ty. Toàn bộ mọi người lên tinh thần, đêm nay nhất định phải làm xong."

"Chung Hiểu Âu này, cái này Ngụy Hàng cùng Đường Đường có thể làm được, tại sao phải triệu tập tất cả mọi người về ?" Tiền Lệ Lệ không sợ chết, lầm bầm hỏi.

"Tôi biết tất cả mọi người phải tăng ca, đương nhiên là rất khó chịu, nhưng oán giận xong rồi, cũng nên tiếp tục làm việc đi, những người khác giúp bọn họ tìm tài liệu thực tế đi."

Chung Hiểu Âu vô cùng chóng mặt, nhưng vẫn phải nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, cô trong công việc vẫn luôn là người cầu toàn, nhưng chưa từng nghe nói trong một đêm có thể làm ra một vieo giới thiệu toàn bộ mặt hàng của công ty, mọi người phải quay quay chụp chụp quy trình sản xuất phải hơn một tháng mới xong, làm trong một buổi tối ? Đùa sao ? Chung Hiểu Âu không nhịn được, khẽ chửi thầm trong lòng,

Buổi tối tốt đẹp cuối tuần, bộ phận lập kế hoạch của Kinh Điển Quốc Tế đèn đuốc sáng choang, Tiền Lệ Lệ tranh thủ lúc Văn mập mạp đi WC mạnh mẽ gõ xuống bàn phím, văn phòng rộng lớn của phòng kế hoạch bỗng chốc vang lên tiếng đập mãnh liệt.

Chung Hiểu Âu làm việc đến vẹo cả cổ, vừa nhìn thời gian, đã là 10h đêm.

Bỗng nhiên ngửi thấy mùi cafe thoang thoảng, Chung Hiểu Âu còn đang vùi đầu trong đống tài liệu, liền nghe thấy Tiền Lệ Lệ ở nơi nào đó gào to, "Ơ, tô thư ký, muộn thế này rồi còn chưa trở về nhà, chạy tới đây an ủi đám nông dân chúng ta sao ?"

"Ở trong thang máy nghe được tiếng của mọi người, muộn như vậy khác nào dọa người, Đại Gia Hỏa nghỉ ngơi một chút a, đây là Cố tổng mời mọi người cafe."

"Yes, vẫn là Cố tổng có lương tâm." Tiền Lệ Lệ 'được hối lộ' có chút vui mừng.

"Được rồi, mọi người cố lên, tôi hoàn thành nhiệm vụ do Cố tổng giao rồi, phải về nhà đây."

"Cố tổng còn chưa đi?" Chung Hiểu Âu bật thốt lên hỏi.

"Đi cái gì a? Không biết đêm nay Cố tổng còn phải làm đến mấy giờ đây. Mọi người làm việc tiếp đi." Nói xong, Tô thư ký cầm một cốc cafe rời đi.

Có cafe, văn phòng trở lên náo nhiệt, "Mỗi khi tăng ca, Văn mập mạp kia đều vô cùng bủn xỉn."

"Uống cafe đi, đừng nói lời buồn nôn nữa." Ngụy Hàng nói.

"Tôi làm ở đây đã 2 năm, 2 năm a, xưa nay chưa bao giờ thấy hắn mời nhân viên 1 cốc cafe hay là một bữa cơm, chỉ có thể tình cờ được hưởng hồng phúc của Cố tổng."

"Bình thường không phải là giám đốc các phòng mời sao ?" Chung Hiểu Âu tham gia vào cuộc nói chuyện.

"Cô nói đều là người bình thường, còn Văn mập mạp là người khác thường a, kiệt xỉ hiếm có luôn." Tiền Lệ Lệ vểnh chân nói.

Chung Hiểu Âu không lên tiếng, bởi vì đã thấy Văn mập mạp đứng sau hai người.