Chương 4

"Tôi, tôi cũng không rõ lắm." Chung Hiểu Âu có thể cảm nhận được hàn khí của Cố Minh đang bao bọc toàn thân mình, cô từ khi tiến vào trong phòng này đã không dám nhìn ngó linh tinh, vừa mới rồi đón nhận ánh mắt của Cố Minh, chỉ dám nhìn chốc lát, lại vội vã cúi đầu, quả nhiên như lời Trì Úy nói, vị Cố tổng này đặc biệt yêu thích mắng người sao ? Ngày đó, lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy nàng đặc biệt hiền hòa a.

Cố Minh ngẩn người, liền nhớ tới nhân viên trước mặt mình vừa mới tới công ty 2 ngày, trực tiếp gọi điện thoại, "Bản vẽ mới nhất phòng các cô có chuyển cho phòng kế hoạch hay không ?"

"Văn quản lý, tại sao anh lại không chuyển lên bản vẽ mới nhất ?"

"Cô cầm chỗ này về, đem bản vẽ mới nhất lên đây, cô chuyển lời tôi đến Văn quản lý của cô, bảo hắn cần phải để ý những chi tiết nhỏ này rồi hãy trình lên cho tôi."

Chung Hiểu Âu vội vã cầm bản thảo xuống lầu, trở về phòng kế hoạch, lập tức thay đổi bản vẽ mới kia.

Ngụy Hàng là một thiết kế sư tuấn tú, "Làm sao thế ? Tôi đã thay đổi nó, bản thảo đã được thay đổi lần thứ 5 rồi."

"Văn quản lý chưa đưa cho tôi bản thảo cuối cùng, lại để tôi cầm bản vẽ cũ lên, kết quả làm cho Cố tổng không vui, bị mắng rồi."

Ngụy Hàng đẩy kính mắt lên, kiểm tra lại file trong máy tính, bản vẽ cuối cùng so với bản vẽ trong bản thảo kia thật sự không giống nhau, "Không phải là do cô cầm nhầm chứ ?"

"Là Văn quản lý chính tay đưa cho tôi." Chung Hiểu Âu lơ ngơ.

Ngụy Hàng đứng dậy, đi tới văn phòng giám đốc, tìm được một tập bản thảo ở trên bàn làm việc của Văn Siêu, "Tập bản thảo cuối cùng ở chỗ này a, cô trước tiên cầm lên cho Cố tổng ký tên, sau khi kí xong lập tức mang xuống phòng in ấn photo."

Chung Hiểu Âu nghi ngờ, chẳng lẽ là Văn quản lý đưa nhầm bản thảo cho mình ? May là được Cố tổng phát hiện, nếu không kí tên xong mang xuống phòng in ấn thì đi đời, Chung Hiểu Âu có chút lo sợ đi lên tầng 10, sau khi Cố Minh chăm chú xem xong, liền kí tên, Chung Hiểu Âu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nào có biết, sau khi trở về liền bị Văn Siêu nổi trận lôi đình, Văn Siêu ném laptop lên bàn làm việc, liền gọi Chung Hiểu Âu vào, "Có chuyện gì xảy ra ?"

"Bản thảo, bản thảo bị cầm nhầm." Chung Hiểu Âu thật thà nói.

Ngụy Hàng ở bên ngoài nghe được động tĩnh, liền giải thích "Đưa lên không phải là bản thảo cuối cùng, là bản thảo cũ, vì lẽ đó Cố Tổng mới phát hỏa."

". . . . . . ." Văn Siêu lau mồ hôi trên trán, hít một hơi sâu, "Cô có biết Cố tổng vừa rồi gọi điện cho tôi, mắng tôi xối xả như thế nào không ? Chung Hiểu Âu, tại sao một việc nhỏ như vậy cô cũng làm không xong, bản thảo cũng có thể bị cầm nhầm, cô làm việc có để tâm không vậy ?"

"Không phải, là anh đưa cho tôi cái này." Chung Hiểu Âu nhìn bìa bản thảo đỏ chót có chút chói mắt kia.

"Vậy ý của cô là do tôi sai hay sao ? Là lỗi của tôi sao ?" Văn Siêu đề cao âm lượng lên 8 phần.

Chung Hiểu Âu không dám lên tiếng nữa, trong lòng chịu uất ức, vô cùng khó chịu, rõ ràng là do hắn sai.

"Được rồi, đưa xuống xưởng in ấn chưa ? Cô đi ra ngoài cho tỉnh táo lại chút đi."

Chung Hiểu Âu kìm nén cơn tức trong lòng lại, đi tới căng tin, rót một cốc cafe, va phải Trì Úy đang pha trà cho 'Lão yêu quái', Chung Hiểu Âu trong lòng không thoải mái, nước đổ đầy tràn ra ngoài cũng không biết, Trì Úy vội vàng đưa tay đóng van máy nước lại.

"Bị Cố tổng mắng ?" Trì Úy cầm giấy ăn lau tay cho cô.

"Ừ, xảy ra chút chuyện, nhưng đây không phải chuyện làm tao ức chế, ức chế chính là rõ ràng do lão Văn quản lý đưa nhầm bản thảo cho tao, hắn lại nói là do tao cầm nhầm." Chung Hiểu Âu tức giận lắc đầu.

"Ôi !" Trì Úy hít một hơi sâu, "Sau này chúng ta gọi hai lão tắc quái kia là lão rùa đen* a."

(* Chú thích cho bạn đọc một chút là: Trong nguyên bản tác giả dùng từ "Bối Oa Song Hiệp, mình cũng không hiểu từ này lắm, nên mình tạm dịch là "Lão Rùa Đen" ý cũng là chỉ những người dám làm không dám nhận."

Chung Hiểu Âu trừng mắt nhìn nàng, "Xì xì" cười khổ, lắc lắc đầu.

"Tao gọi "Lão yêu quái' là lão rùa đen còn oan ức hay sao ? Gặp phải boss như vậy cũng thật khó chịu."

"Chẳng biết có người nào nói Văn quản lý bình dị gần gũi, hòa ái ở chung ?" Chung Hiểu Âu khuấy cafe, cô cũng có kinh nghiệm làm việc mấy năm ở nơi khác, những chuyện như này cũng không phải hiếm thấy, nếu như có chuyện gì phát sinh, nếu có thể, đám lãnh đão kia sẽ đổ hết trách nhiệm cho nhân viên bên dưới, cũng bởi vì trước kia ở công ty cũ phát sinh nhiều chuyện như vậy, Chung Hiểu Âu mới nghỉ việc xin sang công ty mới, nào biết chỗ nào cũng giống nhau, nơi nào có người thì có giang hồ, Chung Hiểu Âu lắc lắc đầu.

Cứ như vậy, những tháng ngày thử việc gập ghềnh trắc trở của Chung Hiểu Âu bắt đầu ở Kinh Điển Quốc Tế, mặc dù áp lực công việc lớn, cũng thường xuyên bị mắng, "Văn mập mạp" kia cũng không bình dị gần gũi như lời Trì Úy nói, ngược lại, tính cách vô cùng quỷ quyệt khó lường, khi thì khẩu phật tâm xà, khi thì như phụ nữ vào thời kì tiền mãn kinh, cũng may tiền lương thử việc ở đây cũng cao hơn lương của cô ở công ty cũ, Chung Hiểu Âu đứng ở trước cây ATM nhìn số dư trong tài khoản của mình, cũng cảm thấy đổi sang công ty khác là lựa chọn đáng giá, huống hồ còn có vị phó tổng kia làm động lực.

Nghĩ đến phó tổng, Chung Hiểu Âu một bên đếm tiền, một bên thở dài, từ lần mang bản thảo hôm đó, cô cùng phó tổng cũng không gặp nhau lần nào nữa, phó tổng có vẻ như quyền cao chức trọng, cô thậm chí rất ít khi có thể nhìn thấy nàng ra vào công ty, hơn một tháng gộp lại cũng chỉ gặp mặt hai lần ít ỏi.

Ngày hôm nay mới nhận lương, tâm tình Chung Hiểu Âu vô cùng tốt, liền gọi cho Trì Úy, mời nàng ăn cơm.

"Alo. Mày đang ở đâu ? Tao có chuyện muốn gặp mày đây." Vừa mới nhận điện thoại, Trì Úy đã thao thao bất tuyệt.

"Tao.....Tao đang ở cây ATM dưới lầu, cây ATM của ngân hàng xây dựng, mày còn chưa tan ca à ? Hay hôm nay lại phải tăng ca ?"

"Tăng ca một lúc, còn có chút chuyện, mày đợi tao một chút, tao có việc kể cho mày đây, ngày hôm nay bận đến phát điên, suýt chút nữa quên mất chính sự của mày."

"Đưa cho tao điện thoại di động của mày." Trì Úy vừa nói vừa cầm điện thoại của Chung Hiểu Âu gõ xuống một dãy số, "Cô gái này, tên là Vương Linh, tao đã hẹn cho mày gặp cô ấy ở Vũ Hầu, vào 7h tối, mày xem, tao bận quá, tý quên cmn mất."

"A? Có ảnh không ? Hiện đang làm gì ?" Chung Hiểu Âu nghe đến từ 'gái', đúng là có chút động tâm.

Trì Úy rút điện thoại ra cho cô xem một bức ảnh, Chung Hiểu Âu thấy người trong ảnh cũng không tệ lắm, tóc dài, cười rất ngọt ngào.

"Mày gặp rồi tự đi mà hỏi."

"Mày không đi cùng tao sao ?"

"Không được, đợi tao làm xong cũng phải tầm 7h30, xem ra mày phải tự đi thôi."

Tháng 8 ở Thành Đô vẫn vô cùng oi bức, Chung Hiểu Âu nhìn một lượt trang phục của mình, thầm mắng Trì Úy không nói sớm với mình một chút, làm cô bị cập rập không ít, ngày hôm nay cô mặc trên mình áo sơ mi vàng nhạt kết hợp với quần jean đơn giản.

Khi cô tới nơi hẹn, chợt nhìn thấy một cô gái ngồi ở góc nhà hàng cầm điện thoại vẫy vẫy cô, tuy rằng Chung Hiểu Âu đã đi gặp mặt vô số lần, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng, bước nhanh về phía trước, cô gái kia vội vàng đứng lên, "Xin Chào, Hiểu Âu."

"Thật xin lỗi, em tới hơi muộn." Chung Hiểu Âu thả túi xuống, tâm tình không tệ, giác quan thứ 6 của cô cho cô cảm giác rằng lần này xem mặt sẽ có kết quả tốt, cô cuối cùng cũng thoát kiếp FA rồi.

" Em thích ăn gì ?" Cô gái tên Vương Linh kia quan tâm hỏi.

"Chị chọn đi, em không kém ăn."

Vương Linh mím mím môi, cười nói, "Trì Úy nói em rất kén ăn a." Lời này có hai ý nghĩa, "Có thể ăn cay không ?"

"Ăn được."

Chung Hiểu Âu cảm thấy ngày hôm nay nhất định là ngày may mắn của cô, vì lẽ đó tâm tình đi xem mặt rất thoải mái.

"Chị hiện đang làm ở đâu ?"

"Đồng Tử Lâm, em làm ở bên kia cầu Đông Môn hả ?" Vương Linh hỏi.

"Vâng."

"Nghe Trì Úy nói, em mới chuyển sang công ty mới, công việc nhất định có chút cực khổ."

"Ừ, cũng còn tốt, chính là boss có chút khó hầu hạ."

"Những người bắt nạt người mới đều là những người không có năng lực."

Chung Hiểu Âu vui mừng cười cợt. Cảm giác Vương Linh này dường như rất hiểu mình.

Vương Linh nói, "Em cười lên thật đẹp."

Chung Hiểu Âu hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Vương Linh: "em không muốn hỏi gì về chị sao ?"

Chung Hiểu Âu, "Chị đang làm việc ở đâu ?"

Vương Linh: "Chị làm ở ngân hàng Trung Tín."

Chung Hiểu Âu, "Nha, chị bao nhiêu tuổi rồi ? Em 26 tuổi."

Vương Linh dừng một chút, "Chị 27." Nói xong mắt sáng rực nhìn cô.

"Thật xin lỗi, em hỏi như tra hộ khẩu a, chị hỏi tiếp đi."

Vương Linh lắc lắc đầu, cười nói, "chị biết tất cả những gì chị cần biết rồi, ngày hôm nay gặp mặt, lại càng hài lòng."

Chung Hiểu Âu trong lòng mừng rỡ như điên, hai ngươi vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp, Vương Linh thỉnh thoảng có những cử chỉ chăm sóc cô, cử chỉ đúng trừng mực thật làm cho người ta thoải mái, cơm nước xong, Vương Linh hỏi, "Sau giờ tan tầm em sẽ làm gì ?"

"Về nhà, làm cơm, ăn cơm. xem tivi, chương trình xem thì rất đa dạng."

Vương Linh không hé răng, Chung Hiểu Âu vuốt vuốt tóc, "Có phải là quá nhàm chán không ?"

"Không có a, rất tốt a."

A a a a, cô gái này nói chuyện thật khéo a.

"Vậy bây giờ phải về ngay sao ? Hay là ngồi đây với chị một lát ? chị nghĩ em sẽ chọn vế sau."

Lời nói đã đến mức này, huống chi Chung Hiểu Âu xác thực cũng muốn ngồi bên nàng lâu một chút, "Vậy chúng ta đi tản bộ một chút đi."

Đáng tiếc, phố đi bộ quả thực không phải nơi thích hợp để tản bộ, cũng không hiểu vì sao Trì Úy lại đặt chỗ này cho cô, phố đi bộ là một trong những điểm du lịch nổi danh của Thành Đô, mỗi ngày đều nườm nượp người đến khu này, quả thực rất chật chội, Vương Linh kề sát bên cô, cuối cùng đưa ra một lời đề nghị, "Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."

Bất tri bất giác rẽ ra phố khác, nơi này đủ các loại đồ uống, hai người tìm một thấy một quán cafe không quá đông đúc, gọi hai cốc nước đá.

"chị vừa gửi lời kết bạn trong WeChat cho em, em chấp nhận đi."

Chung Hiểu Âu rút điện thoại di động ra, đồng ý thêm bạn, cô dựa lưng vào ghế salon, nhìn dòng người trên đường, bên trong quán cafe bật nhạc nhẹ, lúc trầm lúc bổng, Chung Hiểu Âu cảm thấy có chút buồn da diết.

"Lúc nào phải đi ? Thứ sáu ? Thứ sáu em có cuộc họp rất quan trọng, Thạch Lỗi, anh đừng....."

Cố Minh nhìn cuộc gọi đã bị gác máy, thở dài, lại cầm điện thoại gọi đi, "Chỉ có thể đi vào thứ 6 sao ? Vậy để em điều chỉnh lại một chút, ừ, được."

Chung Hiểu Âu chỉ nghe thấy giọng nói mê người này gần trong gang tấc, cô nhìn ngó bốn phía, lại phát hiện Cố tổng đang đưa lưng về phía mình, ngồi ở trên ghế salon