Chương 3

Đêm hè, ồn ào, nóng nực, cái nóng của mặt đất phả lại vẫn chưa thuyên giảm là bao, Cửu Nhãn Kiều là một trong những nơi náo nhiệt bậc nhất của Thành Đô vào ban đêm.

"Em gái, đến đây ngồi đi."

"Đến đây đến đây....mời ngồi....mời ngồi...."

Xung quanh quán Bar đều là tiếng mời gọi, 11h đêm, Cố Minh kéo lê thân thể uể oải của mình, vất vả lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe, ánh đèn hai bờ sông chiếu sáng rực rỡ, bợm rượu túm năm tụm vừa đi vừa hát, tiếng chửi bới, tiếng nôn mửa, cùng hòa trộn lại, tạo thành âm thanh hỗn tạp đến chói tai, đêm tối tại nơi này đặc biệt lạnh lẽo. Cố Minh vẫn đang cố gắng tìm địa chỉ Thạch Lỗi gửi cho nàng, trên đường này có tới hàng trăm quán bar, quán nào cũng na ná nhau, đến lúc tìm được địa chỉ kia, toàn thân Cố Minh đã vã mồ hôi, ánh đèn trong quán rượu lung linh mờ ảo, tiếng nhạc vang lên đến chói tai, Cố Minh đẩy ra đám người, cũng không tìm thấy Thạch Lỗi, đúng lúc đám anh em đi cùng Thạch Lỗi nhìn thấy nàng tới, vội vàng đứng dậy, "Cố tổng, rốt cuộc cô cũng đã tới, chúng tôi sắp tàn cuộc rồi."

Tiếng nhạc quá lớn, Cố Minh căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ là xã giao gật đầu, "Thạch Lỗi đâu ?"

"Đang nhảy ở trên sàn kìa."

Nhìn theo hướng ngón tay người anh em của Thạch Lỗi chỉ, Cố Minh lúc này mới nhìn thấy Thạch Lỗi đang nhún nhảy cùng một cô gái trên sàn, nhiệt tình nóng bỏng, cô gái kia để chân trần của mình áp sát trên đùi Thạch Lỗi, gượng mặt Cố Minh thoáng chốc đóng băng, người anh em của Thạch Lỗi ra sức hô gọi, Thạch Lỗi vẫn không nghe thấy, có người nhìn không nổi, liền nhảy lên sàn kéo Thạch Lỗi xuống, Thạch Lỗi nhảy đến đầu đầy mồ hôi, vừa xuống bàn liền bưng rượu lên uống ừng ực, lúc này mới giương mắt nhìn Cố Minh đang ngồi bên cạnh, "Ơ, đây chẳng phải là Cố tổng hay sao ? Rốt cục tan ca rồi hả ?"

Cố Minh cố gắng nhẫn nhịn trong lòng, nhẹ nhàng trả lời, "Xin lỗi, em tăng ca về muộn, sinh nhật vui vẻ."

Thạch Lỗi không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt phất tay.

Đám anh em thấy bầu không khí không đúng cho lắm, vội vàng náo loạn uống rượu, Cố Minh rất mệt, vừa vào quán bar lại thấy Thạch Lỗi đang ôm ấp một cô gái xa lạ nhún nhảy, quả thực không còn tâm trạng uống rượu.

1h sáng rốt cục tiệc cũng tàn, Thạch Lỗi cùng Cố Minh ra khỏi quán bar cùng đứng đợi trên đường, hai người cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả nắm tay cũng không nắm, Cố Minh biết Thạch Lỗi đang giận mình, 7h tối ngày hôm qua Thạch Lỗi đã gọi cho nàng, nhưng đến tận 11h đêm nàng mới tan làm, hôm qua lại còn là sinh nhật 30 tuổi của Thạch Lỗi, nếu không phải công việc quá bận rộn, nàng đã có thể đến sớm hơn, nhưng là do sát giờ tan ca lại phát sinh ra việc, ngày hôm qua không thể không tăng ca.

Cố Minh vô cùng áy náy, chủ động tiến lên kéo tay Thạch Lỗi, lại bị Thạch Lỗi giận dỗi gạt ra, Cố Minh cũng không nhẫn nhịn nữa, đứng nguyên tại chỗ, Thạch Lỗi thấy vậy mới ngừng lại, hai người đứng cách nhau một khoảng, Thạch Lỗi lúc này cũng ý thức được hành động của mình hơi thái quá, tiến lên níu tay Cố Minh, Cố Minh mặc kệ, Thạch Lỗi hơi dùng sức một chút, nắm chặt tay nàng, "Xe để chỗ nào ? Gọi tài xế tới chưa ?"

Cố Minh lúc này mới dẫn Thạch Lỗi lên xe mình, chỉ nhìn Thạch Lỗi một chút, cũng không lên tiếng trả lời, sự nghiệp hiện tại của nàng đang trên đà phát triển, từ năm ngoái được đề bạt lên vị trí phó tổng, cơ bản không có thời gian rảnh rỗi, năm ngoái 365 ngày, nàng liền công tác 350 ngày, năm nay cũng không kém là bao, nàng từng đáp ứng yêu cầu cùng Thạch Lỗi ra nước ngoài du lịch, nhưng căn bản không có cơ hội xin nghỉ phép, Thạch Lỗi cũng không phải lần đầu tiên giận dỗi nàng dành quá nhiều thời gian cho công việc, hai người vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều lần.

Thấy Cố Minh không trả lời, Thạch Lỗi quay mặt qua chỗ khác, hạ cửa kính xe xuống, trong lòng hắn vô cùng buồn bực.

"Người vừa nãy nhảy cùng anh là ai ?" Cố Minh biết vào lúc này nàng không nên hỏi vấn đề này, hai người đang giận dỗi nhau, lại hỏi vảo chủ đề nhạy cảm này, nào khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhưng nàng không nhịn được, tốt xấu gì 3 tháng nữa nàng và hắn cũng sẽ kết hôn, Thạch Lỗi dù có giận dỗi như thế nào cũng phải lưu ý về hình ảnh của mình chứ ?

"Ai?" Thạch Lỗi nhíu lông mày.

"Cái cô gái dán chặt người mình lên người anh ấy." Cố Minh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Thạch Lỗi chỉ nhìn nàng một chút, cũng quay đầu đi, cố nhẫn nhịn nói, "Không quen biết, lúc nhảy vô tình chạm mặt."

Cố Minh có thể cảm nhận trong lòng nàng lúc này có thứ gì đó đang đổ vỡ, nhưng nàng không nỡ, nàng muốn nâng niu nó, không muốn cho tình cảm này mất đi. Nàng cùng Thạch Lỗi yêu nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp đại học. Gia đình Thạch Lỗi muốn hắn trở về Thành Đô, lúc đó Cố Minh đã kí hợp đồng với một công ty ở Bắc Kinh, hai người không ai nhường ai, chia tay cũng là điều không thể tránh khỏi, đến cuối cùng, vẫn là Cố Minh thỏa hiệp, nàng ở Bắc Kinh công tác 1 năm vẫn không thể quên được Thạch Lỗi, liền quyết định về Thành Đô.

Yêu nhau đã lâu, tình cảm đã không còn nồng đậm như trước ? Hay là giữa nàng và hắn đã không còn yêu nhau ? Quốc Khánh năm nay hai người họ đã quyết định tiến tới hôn nhân, yêu nhau lâu như vậy đương nhiên cưới nhau là một chuyện hợp tình hợp lý, Thạch Lỗi cũng không cầu hôn, chỉ là thương lượng về kế hoạch kết hôn, nói năm nay là năm hợp tuổi hai người, Cố Minh nghĩ năm nay nàng cũng đã 30 tuổi, cũng không còn trẻ trung gì nữa, liền cũng đồng ý, nàng căn bản không có thời gian để mua nhẫn cưới cùng chuẩn bị tiệc cưới , cũng may Thạch Lỗi công tác nhàn dỗi hơn nàng rất nhiều, mọi việc chuẩn bị cho hai người đều do một mình hắn đảm nhiệm.

Cố Minh không nhịn được, khẽ liếc mắt nhìn Thạch Lỗi chút, người đàn ông này là người nàng đã yêu hơn 10 năm, nàng cũng muốn nắm tay hắn cùng tiến vào lễ đường, cùng hắn chung sống một đời, nhưng lại luôn cảm thấy mọi thứ đã không còn như lúc trước, Cố Minh cũng hiểu, nàng cũng không phải là một người ấu trĩ đến nỗi không hiểu được rằng, con người vẫn luôn luôn thay đổi, nàng cũng qua cái tuổi mộng mơ của các cô gái, ao ước rằng sau nhiều năm yêu đương có thể kết thúc bằng đám cưới viên mãn. Thạch Lỗi cũng là một người khôi ngô tuấn tú, điều kiện gia đình cũng ổn, sở dĩ vừa mới tốt nghiệp gia đình đã gọi về Thành Đô là vì muốn xin cho hắn vào làm công ty nhà nước, công tác ổn định, trong nhà hiện tại có 3 gian phòng, một phòng là phòng của hắn cùng nàng, một phòng của bố mẹ hắn, còn một phòng còn lại là chuẩn bị làm phòng tân hôn, bọn họ cũng không bị áp lực kinh tế như những đôi khác, vì lẽ đó Thạch Lỗi cũng không muốn Cố Minh dành quá nhiều tâm trí cho sự nghiệp, nhưng Cố Minh lại không phải là người thích vùi bản thân mình trong công việc nội trợ, nàng luôn là người muốn làm chủ cuộc đời mình, không muốn dựa dẫm vào ai, đây cũng chính là điểm khác biệt về quan điểm sống của hai người, cũng chính là điều làm nàng cảm thấy bên cạnh hắn không có cảm giác an toàn.

Trên đường đi về không ai mở miệng, Cố Minh thở dài trong lòng, hai người ngủ cùng trên giường, cũng không phát sinh bất cứ cử chỉ thân mật nào, vào sinh nhật 30 tuổi của Thạch Lỗi, hai người lại cãi nhau, trong lòng Cố Minh cũng có chút áy náy, nhưng cũng không mở miệng nói gì, cả đêm không chợp mắt. Ngày hôm sau thức dậy, tinh thần nàng vô cùng uể oải, đành phải dựa vào trang điểm che đi quầng thâm mắt.

Kinh Điển Quốc Tế, tầng 8, trong phòng giám đốc của bộ phận lập kế hoạch, Chung Hiểu Âu cầm trên tay một xấp bản thảo cần phê duyệt, "Cô đem chỗ bản thảo này đưa lên cho phó tổng phê duyệt, ký tên, sau khi xong thì cầm xuống xưởng in copy ra, ngày hôm nay nhất định phải xin được chữ kí, nếu không sẽ không kịp cho thứ 6, hiện tại tôi phải đi họp, ok ?"

"Phó tổng?" Chung Hiểu Âu mới tới, có chút chưa quen.

"Lên tầng 10 tìm Cố Minh là được."

"Thật Tốt !!!" Chung Hiểu Âu nghe được hai chữ 'Cố Minh' liền cắn lưỡi.

Chung Hiểu Âu ôm đống bản thảo ra khỏi phòng, liền tìm tới bàn làm việc của Trì Úy, gõ gõ lên bàn nàng, Chung Hiểu Âu bước đi không gây tiếng động, thình lình xuất hiện trước mắt Trì Úy, dọa cho Trì Úy sợ hết hồn, nhìn thấy Chung Hiểu Âu liền nhẹ giọng hỏi, "Mày có chuyện gì sao ?"

Chung Hiểu Âu kéo kéo ống tay áo nàng, hai người cùng đi tới căng tin, "Cái kia, đưa tao lên tầng 10 đi." Chung Hiểu Âu có chút sốt sắng không tên.

"Có việc à ? Mày muốn tìm ai ?"

"Giám đốc tao bảo tao đem bản thảo lên cho Cố tổng, tao không biết văn phòng của nàng ở chỗ nào."

"Cố Minh sao ?" Trì Úy lui về sau một bước, nhìn cô chằm chằm, "Chung Hiểu Âu, mày cũng khá nha, có phải là nguyện đi đầu gϊếŧ giặc không ? Bình thường bản thảo đều do Văn quản lý mang lên, mày hiện tại là vượt cấp báo cáo nha."

"Không có, Văn quản lý phải đi họp gấp, liền giao cho tao." Hai người vừa đi vừa nói, hiện tại đã lên đến tầng 10, "Đến nơi rồi, tao về đây."

Chung Hiểu Âu liền níu tay nàng, Trì Úy có thể cảm nhận tay Chung Hiểu Âu lúc này ướt đẫm mồ hôi, "Tim tao đập nhanh lắm, Trì Úy."

"Mày thần kinh à, cũng không phải ra chiến trường, có điều là Cố tổng, tuy rằng bình thường tao cũng không tiếp xúc gì, nhưng nghe nói Cố tổng cũng không phải là tuýp lãnh đạo bình dị gần gũi, mày nghĩ xem, mới 30 tuổi đã leo lên vị trí phó tổng, mày biết 2 vị phó tổng còn lại bao nhiêu tuổi không ? Một người 38, một người 42, tất cả đều đã làm mòn đít trong công ty hơn 10 năm, Cố tổng mới vào công ty 5 năm, đã leo lên vị trí ấy, danh sách các giám đốc bị nàng mắng xối xả dài không đếm được, mày hãy tự lo liệu a."

"Mày đừng làm tao sợ, làm gì đến nỗi khủng bố như vậy ?"

Trì Úy cũng chẳng muốn lôi thôi với cô nữa, dẫn cô tới trước mặt trợ lý, "Tô trợ lý, Cố tổng có ở đây không ? Người của bộ phận kế hoạch cần nàng kí tên." Nói xong Trì Úy cũng chuồn đi mất.

Chung Hiểu Âu chờ ở bên ngoài 5 phút, liền được dẫn vào trong văn phòng của Cố Minh, Chung Hiểu Âu bị Trì Úy chết tiệt kia dọa một hồi, tâm lý có chút căng thẳng, tiến vào trong phòng làm việc của Cố Minh cũng không dám nhìn ngó linh tinh, chỉ nhìn thấy Cố Minh đang đưa lưng về phía mình trao đổi điện thoại, Chung Hiểu Âu không dám lên tiếng, chỉ đứng yên lặng một bên chờ Cố Minh nói chuyện điện thoại xong.

"Cố tổng, chào cô, Văn quản lí hiện tại đang phải họp gấp, nên cử tôi đến giao cho cô bản thảo cần phê duyệt." Chung Hiểu Âu cố gắng ổn định lại tâm lý.

Cố Minh vừa định nói chuyện, điện thoại lại vang lên, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Chung Hiểu Âu đặt tài liệu lên bàn, nhấn nút nhận cuộc gọi, Chung Hiểu Âu đi không được, ở không xong, rất lúng túng đứng yên tại chỗ.

"Cô là nhân viên mới ?" Đột nhiên Cố Minh lên tiếng hỏi.

Lại là giọng nói mê người kia, Chung Hiểu Âu vội vã trả lời, "Vâng, Tôi là nhân viên mới trong phòng kế hoạch, tên Chung Hiểu Âu."

Cố Minh không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn xấp bản thảo kia, nhíu nhíu mày, "Bản vẽ này không phải là bản mới nhất."

"A ?" Chung Hiểu Âu hiện tại chỉ là chân chạy vặt đưa bản thảo, cũng không quan tâm đến nội dung trên bản thảo.

"Bản vẽ này sai rồi, phòng kỹ thuật không đưa bản vẽ mới nhất cho phòng cô sao ?" Cố Minh nhìn bản vẽ trên bàn.

"Phòng kỹ thuật có đưa bản vẽ mới nhất cho phòng cô hay không ?" Cố Minh lặp lại câu hỏi lần nữa.