Chương 36

Nhà Thạch Lỗi.

Mẹ Thạch Lỗi mang tạp dề, nấu ăn trong phòng bếp, từng đợt mùi thơm của thịt bay ra. Cha Thạch Lỗi thì ngồi trên ghế sô pha, vừa vuốt lông cún nhỏ, vừa xem tin tức. Bầu không khí cũng khá hài hòa, nhưng mẹ Thạch Lỗi cũng không có ngờ tới, người "Thân gia" trước kia bỗng nhiên đến thăm hỏi.

Buổi sáng, bà đã gọi điện thoại cho con trai mình, biết đến sự việc chạm mặt tối hôm qua, muốn nổi trận lôi đình nhưng không có chỗ trúc. Khi gặp trực tiếp mẹ Cố Minh thì đảo ngược, lại nhẫn nhịn chịu đựng, không có phát tác, không mặn không nhạt chào hỏi.

"Chúng ta tâm sự một chút." Mẹ Cố Minh ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, bắt chéo chân nói.

"Bà thông gia, đã ăn gì chưa? Đến uống chén trà trước." Cha Thạch Lỗi khách khí, lấy thân phận chủ nhà mà đối đãi.

Chỉ thấy mẹ Cố Minh giơ tay dừng một chút, "Bà thông gia không dám nhận. Hôm nay tôi đến, chủ yếu cũng là khuyên bảo hai người đem con mình quản tốt. Nói câu cửa miệng, nếu hai người không dạy dỗ tốt con trai của mình thì cũng đừng để hắn ra ngoài gây tai hoạ cho người khác."

"Bà nói vậy là sao ?" Mẹ Thạch Lỗi cũng không nén được lửa giận nữa, đi từ từ ra bên ngoài :"Còn bà, bà dạy con trai của bà tốt quá, dạy nó ra ngoài đánh nhau kia mà. Tối hôm qua đánh còn chưa đủ, vừa vặn tôi còn muốn tìm Cố Vũ nhà bà nói rõ lí lẽ đây."

"Nói cái gì? Các người không dạy được con trai mình, chúng tôi giúp bà dạy con trai bà, còn chưa thu phí." Nói đến Thạch Lỗi chính là tức anh ách: " hai người nuôi dưỡng ra kẻ bạc tình, làm lãng phí thanh xuân của con gái tôi, lãng phí tình cảm của chúng tôi. Chúng tôi còn không thể nói một câu?" Cố mẹ tâm tình có chút kích động:" Nhà mấy người ỷ nhiều người liền khi dễ con gái tôi thân cô thế cô? Sắp kết hôn còn ra ngoài bao gái, rước về một con yêu tinh..."

Ba mẹ Thạch Lỗi bởi vì tràng hôn sự này tinh thần cũng rất chán nản. Ba Thạch Lỗi muốn giữ lại chút mặt mũi, nói: "Đều là lỗi của thằng con nhà tôi, mẹ nó cũng đã đi tìm Minh Minh, chẳng qua là Minh Minh cố ý muốn từ hôn, chúng tôi..."

"Đương nhiên là phải từ hôn, chưa kết hôn mà có thể khốn nạn như vậy, đến khi kết hôn rồi thì tới mức nào?"

"Nếu như là không phải vì sự việc đó, hôm nay bà tới đây là vì cái gì?" Mẹ Thạch Lỗi dù sao cũng là một người rất bao che khuyết điểm. Mặc dù biết là lỗi của con mình, nhưng bà đều đã nhượng bộ như vậy, đi cầu Cố Minh rồi. Nhưng Cố Minh vẫn là cố ý muốn từ hôn, còn muốn gì nữa? Huống chi đêm qua con trai của họ bị Cố Vũ đánh cho. Nghĩ tới Con trai của mình từ nhỏ coi như bảo bối, một đầu ngón tay đều không nỡ làm bị thương. Người nhà Cố Minh ngược lại, đánh mấy lần. Còn nói là người Thượng Hải, thật thô lỗ, còn không có văn minh.

Cố mẹ nghe xong lời kia tựa như mèo ngồi liếʍ lông: "Hôm nay tôi đến là vì cái gì? Không có gì, chính là trong lòng tôi không thoải mái, cũng phải làm cho mấy người không thoải mái"

"Bà không phải là đến tận cửa gây rối sao?" Mẹ Thạch Lỗi một tay bắt chéo bên hông.

Cố Minh suy sụp tinh thần mà ngồi ngốc trong phòng làm việc, tâm tình cũng không phải tốt lắm. Sáng nay, mí mắt liên tục nhảy, trong lòng mơ hồ bất an, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Chứng kiến cảnh hôm qua của Thạch Lỗi cùng tiểu tam kia, cô vậy mà đều không có tức giận. Nghĩ từ tối hôm qua cho tới hôm nay, cô chẳng qua là cảm thấy có chút kiệt sức, bởi vì phải đối mặt với cha mẹ của mình còn có em trai của cô đánh người. Những thứ chuyện rối loạn lung tung này...

Mà cô cũng không ngờ mình có thể điềm tĩnh như vậy, không hận hay sinh khí gì với Thạch Lỗi. Cô cười khổ lắc đầu, có lẽ từ góc độ khác mà nói, có thể trước hôn nhân mà nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, coi như là chuyện tốt a.

Chung Hiểu Âu đứng ở bên ngoài một mực không dám tiến đến. hơn mười giờ Cố Minh mới đi làm. Cô cho rằng, Cố Minh hôm nay có thể sẽ không đến. Chuyện tối ngày hôm qua là ngoài ý muốn, càng là việc riêng của Cố Minh. Cô thật sự không nên xen vào quá nhiều làm gì. Lại nhìn Cố Minh hôm nay tràn đầy lo lắng trên mặt, cô cũng chỉ có thể ngồi tại chỗ lo lắng suông. Mà chuyện này là tốt hay xấu đây, vài ngày rồi không thấy Quan tổng, hôm nay lai ly kỳ mà đến. Vừa tới liền đến tìm Cố tổng, làm cô phải bịa thật nhiều lý do, nói Cố tổng ngã bệnh.

"Ngã bệnh như thế nào không gửi đơn xin phép nghỉ cho tôi?" Sắc mặt của Quan tổng cho tới bây giờ đều nhìn không ra tâm tình.

"Đặc biệt nghiêm trọng, nói không được cho ai biết." Chung Hiểu Âu vì Cố tổng cũng không sợ chết mà thêu dệt một lý do vô cớ.

"Vậy làm sao cô biết Cố tổng sinh bệnh?" Quan Dĩ Đồng vuốt vuốt tóc.

"Tôi, cái kia.... Cái kia...."

"Nếu cô ấy tới công ty thì nói cho tôi một tiếng." Quan Dĩ Đồng không có hứng thú nghe Chung Hiểu Âu bịa lý do cùng lấy cớ.

Nhưng Chung Hiểu Âu cố kỵ Cố Minh tâm tình, cho nên Cố Minh đã đến văn phòng nửa giờ cô cũng không có thông báo cho Quan tổng. Cô đứng trước cửa văn phòng Cố Minh một hồi rất lâu. Cuối cùng không thể không gõ cửa, Cố Minh nhíu chặt hai hàng lông mày.

"Cố tổng, cô ăn sáng xong chưa ?"

Cố Minh vẫn là ấm áp gật gật đầu.

"Pha giúp tôi ly cà phê a." Thấy Chung Hiểu Âu tiến đến, cô mới cảm giác hôm nay nhất định phải dựa vào cà phê mới có khả năng chống đỡ đến hết ngày. Tối hôm qua đều không sao ngủ được.

"Cà phê đối với dạ dày cô không tốt lắm, cô nên uống nước chanh a." Chung Hiểu Âu có chút đau lòng nói.

"Hôm nay không được, hôm nay không uống cà phê sợ là không có tinh thần, hôm nay ngoại lệ một chút được không?"

Thanh âm mềm mỏng mang theo khẩn cầu làm cho Chung Hiểu Âu trong lòng không khỏi ê ẩm đấy, rõ ràng cô ấy là cấp trên, cô muốn uống gì thì ai còn có thể ngăn được. Cô ấy căn dặn thì tốt rồi, bỗng nhiên giọng nói mềm mang theo thương lượng là muốn như thế nào, đấy là băng sơn cao ngạo, lạnh lùng đây ư? Chung Hiểu Âu trong lòng dị thường phức tạp mà pha cho Cố Minh một ly cà phê. Cà phê bởi vì được cho vào tương đối ít, bỏ thêm không ít sữa tươi lên lớp trên, học đòi vẽ hình . Hôm nay vui buồn thất thường mà còn kéo hoa, cô đương nhiên là không dám kéo một cái hình trái tim rồi, chẳng qua là kéo một cái khuôn mặt tươi cười.

Cố Minh tiếp nhận ly cà phê, cũng có chút ít kinh ngạc nói, "Cô còn có thể làm được như vậy?"

Chung Hiểu Âu cười có chút xấu hổ mà xoa xoa đôi bàn tay, "Lúc học Đại học, có đi làm thêm tại một quán cafe, chỉ những cái đơn giản thôi ."

"Khó trách một ngày không cho tôi uống cà phê, nguyên lai là cất giấu chiêu thức ấy." Cố Minh nhìn khuôn mặt tươi cười, nghĩ đến Chung Hiểu Âu thật đúng là rất tỉ mỉ đấy.

"Nào có, chẳng qua dạ dày Cố tổng không tốt, nên uống ít thôi."

Cố Minh im lặng gật gật đầu, nếm thử một miếng, hương vị thật là có chút ít nhạt, hướng Chung Hiểu Âu cười cười, "Này đều giống như là một tách sữa tươi nóng." Biết rõ Chung Hiểu Âu là muốn tốt cho mình, không nói gì thêm.

"Cố tổng, Quan tổng sáng nay tìm cô. Tôi đi báo cáo một chút."

"Ơ, không phải nói sinh bệnh rất nghiêm trọng sao? Này còn tới đi làm? Tôi có phải cấp cho cô một cái danh hiệu chiến sĩ thi đua không a?" Quan Dĩ Đồng không biết lúc nào đã đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc.

Cố Minh đưa lưng về phía cô ta liếc mắt qua, nhưng lại không để xuống ly cà phê, đứng lên nói, "Quan tổng."

"Ở đây uống gì đây? Thơm như vậy?" Quan Dĩ Đồng ngửi thấy được mùi thơm cà phê "có thể cho tôi nếm thử không?"

Cố Minh nội tâm là chú ý đấy, trên mặt lại cười, tùy ý chỉ tay về một hướng.

"Ân, là rất thơm đấy, chính là quá ngọt rồi, vị cà phê quá nhạt, mua chỗ nào vậy a?" Quan Dĩ Đồng nếm thử một miếng, trên môi có bọt biển.

"Chung Hiểu Âu làm đấy."

"Đúng không? Như vậy chuyên nghiệp? Còn có thể vẽ hình, cô ấy là thư ký cô chọn đúng không? Toàn năng như vậy, không chỉ biết pha cà phê còn giấu giếm sự việc cho cô. Nghe nói hai ngày này cô cũng không có ở công ty, sáng nay đi đâu?" Quan Dĩ Đồng hỏi.

Cố Minh có chút căng thẳng, lường trước được tuy Quan Dĩ Đồng là một người không học vấn, không bản lĩnh nhà giàu, dầu gì cũng là bà chủ mới của công ty, giám đốc mới nhận chức, tất nhiên là có thật nhiều ảnh hình người con ruồi giống nhau mà dán đi lên, đâm thọc đấy, ánh mắt cũng là còn nhiều mà.

"Không có gì, Quan tổng, hai ngày này trong nhà của tôi xảy ra chút chuyện, cho nên có chút chậm trễ."

"Đúng không? Trong nhà xảy ra chút sự việc, thư ký như thế nào nói cô ngã bệnh đây?"

Chung Hiểu Âu cầm ly cà phê trong tay run lên vài run a.

Cố Minh không có lên tiếng, Chung Hiểu Âu vội bưng cà phê tới đây giải thích nói, "Cố tổng ngày hôm qua đi quá nhanh, tôi thấy sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, liền cho là cổ ngã bệnh, Quan tổng, cà phê của cô."

Bầu không khí không tốt lắm, Quan Dĩ Đồng nếm thử một miếng, "Cũng không tệ lắm. Nhớ kỹ cà phê này, cô pha coi như cũng được, nên sẽ miễn cho cô tội nói dối. Là như thế này, có người nói cho tôi hai ngày này cô bỏ bê công việc, tôi cũng rất phiền a... cô không đến công ty, tất cả đều đến hỏi tôi. Đây cũng là không có biện pháp, chế độ trước kia của công ty cô cũng là biết đấy, lãnh đạo cấp cao xin phép nghỉ ra ngoài cũng phải cho thư ký báo cáo cho tổng tài chuẩn bị. Hiện tại một mực không tìm được cô, cho nên tất cả đều tìm tôi. Vừa vặn cơ hội này, sửa chế độ một chút. Lãnh đạo cấp cao xin phép nghỉ gì gì đó đều báo cáo cho cô chuẩn bị, cô xin phép nghỉ liền trực tiếp nói cho tôi thì được rồi, tránh khỏi phiền toái."

Quan Dĩ Đồng uống vào cà phê, vểnh chân bắt chéo hời hợt nói.

Cố Minh trong nội tâm cũng thật sự là cảm thấy đυ.ng vào quỷ mới có thể gặp Quan Dĩ Đồng lão luyện như vậy. Đây không phải đem cô đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió sao? Cô danh bất chính, ngôn bất thuận sao có thể làm chuyện như vậy. Phía dưới, giám đốc quản lý đều có riêng phần mình phân công quản lý lãnh đạo. Mặt khác hai vị phó tổng thì cô đi lấy điều kiện gì để cho người ta hướng chính mình xin phép nghỉ. Hơn nữa hai vị phó tổng phân công quản lý từng cái ngành nhân viên quản lý, cô lại đi nhúng tay, đây là ghét bỏ hai vị phó tổng không có coi họ là cái đinh gì trong mắt sao?

"Quan tổng, như vậy không quá thích hợp a?" Quan Dĩ Đồng người như vậy là không có chính nhi bát kinh mà dạo qua chỗ làm việc, không biết chỗ làm việc nước đến cùng nhiều bao nhiêu sao?

"Như thế nào không thích hợp đúng không?"

"Ngày hôm qua việc tôi không có xin nghỉ phép, quy định công ty như thế nào liền phạt như thế. Mặt khác chuyện phó tổng xin phép, vẫn phải là trực tiếp hướng cô báo cáo chuẩn bị."

"Tôi ở công ty, hai lãnh đạo kia cũng gọi điện, phiền chết rồi. Tôi không ở thì cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi sắp phiền chết rồi."

Cố Minh nắm tay thành đấm. Cô đã bị Quan Dĩ Đồng gài bẫy thành công rồi.

"Đúng rồi, hôm nay cha tôi có khả năng gọi điện thoại cho cô, hỏi tình hình của tôi. Thấy cô mạnh khỏe được rồi a, cái công ty này người tôi tin tưởng nhất chính là cô."

Này là tín nhiệm gì a? Cố Minh quả thực muốn khóc rồi, thật sự nhịn không được mà bị sặc:"Cảm ơn Quan tổng đã tín nhiệm, chẳng qua là thư đảm nhiệm giống như tới quá dễ dàng, muốn hỏi Quan tổng tại sao là tôi?"

Quan Dĩ Đồng phồng má lên ảo não, bộ dáng rất chăm chú, "Khả năng bởi vì cô là người đẹp nhất cái công ty này a."