Chương 37

Chắc bởi vì cô là người đẹp nhất cái công ty này.

Đây là cái quỷ gì? Cố Minh đương nhiên là người đẹp nhất công ty. Chẳng qua là lời này từ trong miệng Quan tổng nói ra có gì đó lạ lạ? Có cảm giác như là một loại đùa giỡn trắng trợn a. Quan tổng đúng là bị bệnh thần kinh. Cô còn đứng ở đây đấy, muốn chết sao? Đùa giỡn nữ thần của mình lộ liễu như vậy, điều này làm cho Chung Hiểu Âu không khỏi hối hận khi cùng Trì Úy đánh cuộc. Thua cuộc rồi! Chẳng lẽ Quan tổng không ưa thích nữ nhân, nếu không, Quan tổng tại sao lại không thích Cố tổng?

Nhất định là phương thức huy động não bộ suy nghĩ không đúng. Quan tổng nhất định là không thích nữ nhân đấy, coi như là ưa thích nữ nhân có lẽ cũng sẽ không trùng hợp như vậy liền ưa thích Cố tổng. Bầu trời thật u ám a? Chung Hiểu Âu chỉ cảm thấy đang là đầu thu mà tay đã đầy mồ hôi, sau lưng ướt sũng.

Cố Minh thật muốn cầm thanh đao gác trên cổ Quan Dĩ Đồng. Cái miệng của giám đốc mà cứ nói bậy nói bạ, không thể nghiêm chỉnh một chút sao?

Vừa nhắc điện thoại liền nghe tiếng điện thoại tới.

"Cố phó tổng sao?" Điện thoại từ Nước ngoài gọi đến.

"Là tôi."

"Cha tôi có chuyện nói với cô."

"Tiểu Cố a ~ "

"Ân ~" vừa nghe thanh âm của Quan Đổng phát ra, Cố Minh cảm kích muốn chảy nước mắt .

"Tôi đi quá vội vàng rồi, có một số việc không thể nào nói cho cô."

"Quan Đổng, thân thể ngài có khỏe không?" Cố Minh quan tâm hỏi đến.

"Không tốt lắm, cho nên tạm thời về không được, tôi lo lắng chuyện của công ty, hiện tại ngay cả số lần gọi điện thoại, bác sĩ đều quy định .... Mọi chuyện ở công ty tốt chứ? Quan Dĩ Đồng có hay không gây chuyện a? Tiểu Cố a, cô cùng con gái tôi chắc cũng bằng tuổi. Quan Dĩ Đồng không thế nào quen thuộc chuyện của công ty, cô hãy giảng giải cho nó giúp tôi..., đã biết rồi, được rồi, bác sĩ đến thay thuốc rồi, có chuyện gì tôi sẽ tranh thủ lại gọi điện thoại cho cô, còn có hạng mục Trùng Khánh, cô nhất định phải làm tốt cho tôi."

Toàn bộ quá trình, Cố Minh không nói lời nào. Chợt nghe Quan Đổng đang nói....thì cúp điện thoại, Cố Minh nhìn nhìn Quan Dĩ Đồng trước mặt, trong lòng thở dài. Nhất định phải giải quyết việc tư nhanh chóng mới có tinh thần làm việc. Nào biết bên này vừa cúp điện thoại, chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì nghe tiếng chuông, là Cố Vũ điện thoại gọi đến.

"Chị, chị ~ "

"Làm sao vậy?" Cố Minh ngồi dậy đi tới bên cửa sổ.

"Mẹ, mẹ cùng mẹ Thạch Lỗi cãi nhau."

"Cái gì? Hai người đang ở nơi nào?" Cố Minh không nói nên lời, cảm giác sẽ xảy ra chuyện không tốt.

"Đang ở nhà cha mẹ Thạch Lỗi."

Cố Minh chỉ cảm thấy trên đầu đều là những ngôi sao. Cô cúp điện thoại, vội vã đi ra ngoài: "Thật xin lỗi, Quan tổng, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, trong nhà có việc gấp."

Không đợi Quan Dĩ Đồng đồng ý, người đã biến mất.

"Cô ấy làm sao vậy? Ỷ vào chính mình lớn lên nhìn đẹp mắt càng ngày càng càn rỡ nha? Trong mắt còn có bà chủ này sao?" Quan Dĩ Đồng thở phì phì ngồi xuống ghế sofa. Chung Hiểu Âu trong mắt tràn đầy lo lắng, lại không dám lèm nhèm đuổi theo. Chỉ có thể trơ mắt nhìn, hận không thể xuyên tường mà đi theo Cố Minh đi.

Quan Dĩ Đồng nhìn bộ dạng thất hồn của cô liền nhếch miệng, ho khục nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Trong nhà cô ấy xảy ra chuyện gì sao?"

Chung Hiểu Âu lắc đầu, liều chết không khai, nói "Không biết."

"Cái kia, cô tên gọi là cái gì nhỉ? Chuông cái gì?"

"Chung Hiểu Âu."

"Danh tự có chút quê mùa."

".........."

"Ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát." Quan Dĩ Đồng vỗ vỗ một bên ghế sô pha.

"Quan tổng có chuyện gì thì căn dặn là tốt rồi." Chung Hiểu Âu mới không cần ngồi vào kế bên người biếи ŧɦái Quan tổng này.

"Chung Hiểu Âu, cô tới công ty đã bao lâu rồi ?"

"Hơn ba tháng."

"Thời gian cũng không phải dài, cô cảm thấy Cố tổng là người như thế nào a?"

"Cố tổng người rất tốt, công tác siêng năng, trách nhiệm, đối với cấp dưới cũng rất tốt."

"Chung Hiểu Âu, cô không phải là thích Cố tổng đấy chứ ?"

.......................

Chung Hiểu Âu bị kinh hãi đến nỗi há to miệng, vội cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến mức trong hốc mắt đều là nước mắt. Bây giờ là ban ngày đấy, trời đất sáng sủa thế này đấy, cô ưa thích Cố Minh rõ rành rành như vậy sao?

Trong mắt lóe nước mắt, cố nén đau nhức, giả bộ ngu nói, "Cố tổng là người tốt, tất cả mọi người ai cũng thích cô ấy."

Thật đúng là đánh thái cực a, chỉ bằng vào cái tâm tư nhỏ xíu đó, lúc bình thường nhìn Cố Minh đã lộ ra hết rồi. Quan Dĩ Đồng sớm đã nhìn ra, nghe cô nói Quan Dĩ Đồng thập phần hiểu rõ nên cũng không có tiếp tục truy hỏi thêm nữa.

Còn trong não Chung Hiểu Âu thì chỉ quanh quẩn mấy câu hỏi kia. Quan tổng nói ưa thích rút cuộc là ưa thích như thế nào? Quan tổng có phải không cũng thích con gái? Nếu Quan tổng thực sự thích con gái, thì cái thích trong miệng Quan tổng chính là loại "Ưa thích của nam nữ" rồi. Việc cô thầm mến Cố tổng đã bị xem thấu sao? Xem ra xác thực giới tính của Quan tổng thật sự là vô cùng cấp bách. Lúc này tiền đặt cược cũng đã không còn quan trọng, thế nhưng cô phải mở miệng hỏi như thế nào đây?

Quan tổng, cô cũng thích con gái sao?

Quan tổng, có thể hỏi giới tính của cô được sao?

Quan tổng, cô đã kết hôn rồi sao?

......

Hỏi như vậy, cô chắc chắn sẽ bị khai trừ. Chẳng qua là cẩn thận nhìn ngón tay của Quan tổng, trên ngón áp út không có nhẫn cưới. Cô cắn cắn môi, cắn lưỡi đau khổ.

Quan Dĩ Đồng hết hứng thú liền cho Chung Hiểu Âu đi ra ngoài.

Lúc chiều, nhận được điện thoại dưới quê của mẹ, mới biết được hôm nay là tết Trung thu. Cô theo lệ ân cần thăm hỏi một phen, lại cùng mẹ tán gẫu trò chuyện việc nhà. Mẹ ngồi đối diện lại hỏi cô về chuyện có bạn trai chưa. Chung Hiểu Âu trong lòng thở dài, chỉ tạm thời nói không có. Mẹ cô cũng không có ép hỏi, chỉ nói nếu có đối tượng thích hợp liền thử kết giao.

Ngày hôm nay, bởi vì Quan tổng biếи ŧɦái nói quấy mà trong lòng Chung Hiểu Âu có chút loạn. Đến lúc tan việc, Trì Úy tại WeChat nhắn tin cho cô: "Buổi tối có sắp xếp gì sao? Cùng nhau chơi lễ a."

Chung Hiểu Âu tâm tình cũng có chút sa sút, liền cùng Trì Úy hẹn. Hai người rộn ràng tùy tiện tìm cái gì đó ăn. Trời tối liền bị Trì Úy kéo tới một quán bar dành cho Les.

Ngay từ đầu, Chung Hiểu Âu kỳ thật là cự tuyệt. Ngày bình thường cũng không thích đến những chỗ này, nhưng Trì Úy nói cô hôm nay thất tình. Cái gì vậy a? Mới có bạn gái mấy tháng trước, tại sao lại thất tình?

"Mới quen bao lâu? Sao lại thất tình?" Chung Hiểu Âu thậm chí còn chưa kịp gặp qua bạn gái mới nhất của Trì Uý.

"Quá dính người a, mỗi ngày không có lúc nào là không hỏi tao đang làm gì đó, tao mỗi phát một cái WeChat cũng phải nhìn, cũng muốn quản, không có tí sức lực nào."

"Mày có mới nới cũ đã phát triển đến không đành lòng nhìn thẳng rồi có được không?" Chung Hiểu Âu chọc chọc đầu Trì Úy. Người này a, cái gì cũng tốt, nhưng đối với chuyện tình cảm, luôn không biết quý trọng, đổi bạn gái như thay áo, quả thực đếm không xuể.

"Nếu phát hiện không thích hợp thì chỉ có tách ra a. Nếu không, không phải chậm trễ tương lai của người ta sao? Ai, tao thất tình đấy, mày có thể không quở trách tao sao?" Hai người kêu một chai rượu, ngồi trên ghế dài uống.

Chung Hiểu Âu im lặng vỗ vỗ bờ vai bày tỏ an ủi, "Mày cùng Cố tổng thế nào? Hiện tại nước gần lâu đài rồi, cơ hội cũng nhiều hơn rồi, thực tế không có tiến triển gì a?" Trì Úy quan tâm hỏi.

Cô trên tầng mười cũng không bao lâu, có thể có cái gì tiến triển. Cô lắc đầu, cũng không biết chuyện nhà Cố Minh xử lý thế nào. Nghĩ đến ngày hôm qua tiểu tam kia đánh Cố tổng, đã là tiểu tam mà làm như vậy còn không biết xấu hổ cũng là hiếm thấy rồi.

"Cũng thế, nhắc tới cũng không có bao lâu thời gian. Cố tổng a, khả năng là người chậm nhiệt. Mày mà nóng nảy có khả năng mọi chuyện sẽ không như mong muốn."

"Tao không có vội vàng xao động." Chung Hiểu Âu nói rõ. Cô vội vàng xao động cái gì a? Cô chỉ cần Cố tổng không có nhiều chuyện phiền lòng, có thể trong phạm vi giúp cô ấy giảm bớt một điểm gánh nặng. Mỗi ngày như vậy có thể ở khoảng cách gần, đứng ở bên người cô ấy cũng rất tốt rồi, chuyện sau này, sau này hãy nói a.

"Đúng rồi, Tiền Lệ Lệ các cô ấy hai ngày trước đặt cược chuyện về Quan tổng. Mày có nghe được cái gì hay không?"

Nói đến Quan tổng, Chung Hiểu Âu thật là có nhiều lời muốn nói.

"Mày đoán xem hôm nay Quan tổng hỏi tao cái gì?" Chung Hiểu Âu chăm chú bắt lấy tay Trì Úy. Hiện tại nhớ tới, sau lưng cô còn ứa ra mồ hôi.

"Hỏi cái gì?"

"Cô ta hỏi tao có phải thích Cố tổng!!!!!!!"

"Không thể nào, việc mày thích nữ nhân đến Quan tổng cũng biết? Mày nói mày một ngày tại tầng mười chưa làm được chút gì."

"Tao có thể làm ra cái gì?" Chung Hiểu Âu tự mình biết rõ.

"Tưởng thật sao? Quan tổng thực hỏi mày như vậy? Cho nên cô ấy nhìn ra mày thích con gái ? Như vậy nhất định cô ấy cũng thích con gái rồi." Trì Úy nghe được tin tức nặng cân, rất kích động."Vậy mày trả lời như thế nào?"

"Tao nói Cố tổng là người tốt, tất cả mọi người đều thích chứ không riêng gì mình tao. Nói không chừng Quan tổng nói ưa thích chính là loại cấp trên với cấp dưới, là chúng ta suy nghĩ nhiều quá a."

"Cút ngay, cô ấy nếu không nghi ngờ, cũng sẽ không hỏi như vậy. Chung Hiểu Âu, chầu này mày mời là đúng rồi. Thật là, mà này có thật không vậy? Quan tổng của chúng ta cũng thích con gái ? Mày còn thăm dò được cái gì nữa không?"

Chung Hiểu Âu đem toàn bộ hoài nghi đều tập trung về Quan tổng biếи ŧɦái vì cô chú ý quá mức đến Cố tổng nhưng không nói ra. Đang do dự thì Trì Úy vội cúi đầu xuống chọt chọt tay Chung Hiểu Âu, "Theo chiều kim đồng hồ góc sáu mươi độ, sáu mươi độ!!!"

"Làm sao vậy?" Chung Hiểu Âu nhìn theo phương hướng Trì Úy chỉ, quay đầu nhìn. Trời ạ, là Quan tổng!!!!!!!