Chương 35

Ngày hôm sau, Cố Minh cũng không đi làm, bởi vì 7 giờ sáng nay mới nhận được điện thoại của Cố mẹ, làm cho cô ngay lập tức chạy đến khách sạn. Dù Cố Minh ngủ không ngon, nhưng không muốn cho người nhà của mình chứng kiến bộ dạng tiều tụy của mình, nên cô trang điểm kỹ rồi mới đi. Đến nơi vừa lúc ba mẹ và em trai cô đang ngồi trong nhà ăn ở khách sạn đợi cô. Cố Vũ còn trẻ, hơn nửa đêm mới ngủ, dậy sớm như thế nên bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ. Chỉ lo ba mẹ ngồi nơi đó, trên mặt không một chút sắc hồng, Cố Minh hít sâu nhiều lần, lúc này mới đến gần, kêu một tiếng "Ba mẹ."

"Đã đến? Ăn một chút gì đi ." Ba ba quan tâm hỏi đến.

"Minh Minh, đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Cố mẹ ngày hôm qua tức giận đến muốn lên cơn đau tim.

"Ba mẹ, con và Thạch Lỗi đã chia tay rồi." Cố Minh chậm rãi mở miệng.

Tuy rằng trong lòng loáng thoáng đã biết rõ, nhưng quả thật từ trong miệng Cố Minh nói ra, ba cô vẫn còn có chút tâm run tay run không chấp nhận được, lòng tràn đầy vui vẻ mà đến chuẩn bị hôn lễ cho con gái, nào biết thay vào đó là cảnh tượng này.

"Là do Thạch Lỗi nɠɵạı ŧìиɧ?" mẹ Cố trong lòng bức bối, cực kỳ khó chịu.

"Dạ, đó là nguyên nhân chủ yếu." Cố Minh nhẹ gật đầu.

"Tới đây!" Cố mẹ kêu cô đến, làm cho cô thấp thỏm không yên, nhưng vẫn là thuận theo ý nguyện, đi tới bên mẹ mình. Cố mẹ thở dài một tiếng, nắm tay Cố Minh "Từ lúc con phát hiện đến bây giờ đã bao lâu rồi?"

"Được một thời gian rồi ạ. Thực xin lỗi, Mẹ, con chưa dám nói cho mọi người, là vì..."

Mẹ Cố kéo cô lại gần, vỗ vỗ vai cô. Cố Minh tựa như một con mèo nhỏ, tự mình liếʍ vết thương, bỗng nhiên được mẹ ôm, lập tức toàn bộ tâm đều mềm nhũn ra. Cố mẹ rất thương con gái, lúc ấy liền không đồng ý để cô lẻ loi một mình chạy đến Thành Đô, muốn cô ở lại Thượng Hải , đi theo một người đàn ông đến Thành Đô tiểu nam nhân có tiền đồ gì. Dù từ nhỏ tới lớn không rời khỏi mẹ, nhưng Cố Minh lại là một người rất có lập trường, nên mẹ cô cũng không lay chuyển được. Hơn nữa đối với Thạch Lỗi hai người bọn họ cũng không hài lòng lắm, tuy rằng nhà Thạch Lỗi chưa nói tới giàu có hay nghèo khó, nhưng cũng không phải lo đến cái ăn cái mặc. Mà bọn họ chướng mắt chính là Thạch Lỗi, một người không có lòng cầu tiến, cùng Cố Vũ y như nhau. Chỉ có như vậy, bọn họ cũng đồng ý hôn lễ, chỉ cần con gái vui là tốt rồi. Nào biết được còn chưa kết hôn liền xảy ra sự thể này.

Cố mẹ trong lòng phẫn nộ, nhưng cố nén, vỗ lưng Cố Minh an ủi, "Con gặp chuyện gì cũng đều Không nói với chúng ta. Chẳng qua là tiểu Minh à, chuyện lớn như vậy, Ba Mẹ là người nhà của con, có thể giúp con chia sẻ. Mà con cũng đừng khổ sở nữa, nam nhân bên ngoài... Có một lần liền nhất định sẽ có lần thứ hai, con không tha thứ là rất đúng, thứ không thuộc về con cuối cùng cũng sẽ không thuộc về con. Mẹ thấy như vậy cũng rất tốt, dù sao mẹ cũng không thích Thạch Lỗi."

"Thế nhưng ba mẹ hắn là bạn thân của ba mẹ, con chưa mở lời nói cho họ...." Cố Minh hốc mắt đỏ lên, mũi ê ẩm, nước mắt ngay tại trong hốc mắt từ từ ngưng tụ.

"Chuyện này con không cần lo lắng, từ hôn là được. Chốc nữa gọi điện cho bọn hắn, nói hôn lễ hủy bỏ. Chuyện này để Cố Vũ xử lý là được rồi. Nghe thấy chưa, Cố Vũ?"

"Ân, nhưng mẹ, nếu họ hỏi hôn lễ này tại sao bị hủy thì con nói như thế nào a?" Cố Vũ trong miệng cắn bánh bao, đau khổ mà nhếch miệng. Ngày hôm qua đánh nhau cùng Thạch Lỗi, khóe môi bị thương.

"Tùy tiện tìm lý do là được rồi, dù sao mặc kệ nói cái gì, đều truyền ra đủ loại phiên bản là được rồi." Cố mẹ không khách khí nói, giọng nói đặc biệt khó chịu cùng tức giận.

Cố Minh lại không có nghĩ rằng bọn ho có thể nhanh như vậy liền tiếp nhận sự thật này. Cha mẹ của mình ngày bình thường thật hay giảng đạo lý, nhưng tới gần kết hôn bỗng nhiên bắt được con rể tương lai của mình ở cùng một nữ nhân khác khi chỉ còn 10 ngày nữa là kết hôn. Cô thật là có chút ít kinh ngạc với tốc độ tiếp nhận sự thật của ba mẹ.

"Không có chuyện gì đâu, với điều kiện của con, đàn ông tốt hơn Thạch Lỗi đi đầy đường."

Cố Minh cười khổ, tất cả mọi người đều nói như vậy.

"Minh Minh, con đã cùng Thạch Lỗi chia tay, vậy cùng chúng ta quay về Thượng Hải, được không? Ở bên cạnh Ba Mẹ, để chúng ta chăm sóc con. Con coi con mấy năm nay ở Thành Đô này, khuôn mặt nhỏ nhắn thật gầy, người nhà của Thạch Lỗi cũng không chăm sóc tốt cho con." Cố mẹ thấy con gái xa nhà, luôn luôn chịu khổ. Trên thế gian này, không nơi nào tốt hơn ở nhà.

Cố Minh ngu ngơ một lát, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc nhân cơ hội này quay về Thượng Hải. Bởi vì trước kia chính là cảm thấy đời này sẽ định cư ở Thành Đô này cùng với Thạch Lỗi.

"Minh Minh, có nghe hay không a? Con một mình ở Thành Đô, Ba Mẹ cũng lo lắng cho con." Cố mẹ nói sự thật.

"Chị, liền thừa cơ hội này cùng chúng ta cùng nhau quay về Thượng Hải. Về sau có em ở đây, xem ai còn dám khi dễ chị. Em sẽ đem đầu hắn đánh cho thành hồ lô." Cố Vũ ở một bên hát đệm.

"Mẹ, nơi này làm sao là làm sao?"

"Nơi này tất nhiên là không được, cha me đều hy vọng con gái của mình ở gần bên người. Nhưng con lại theo cái tên khốn kia đi đến đây, hiện tại chỉ còn một mình con. Chạy đi làm ở một nơi xa như vậy làm cái gì?"

"Con làm ở đây nhiều năm rồi, con cũng có bạn bè ở bên cạnh mà. Mẹ cho con suy nghĩ, được không?"

"Hay là ăn gì trước đi , con đã ngồi cả buổi cũng chưa ăn một cái gì." Ba ba cô để ý nói, rồi lột cho cô một quả trứng gà.

Bốn người cơm nước xong xuôi, Cố Minh cùng ba mẹ ngồi một lát. Mẹ cô liền hối thúc cô đi làm. Ba cô lại muốn cô nghỉ ngơi một ngày, chẳng qua là mẹ cô có chút khác thường nói không cần ở cùng họ, tối hôm qua ngủ không ngon, chốc nữa phải về khách sạn ngủ bù.

"Thật sự không cần con ở cùng sao? Vậy mọi người lên phòng khách sạn ngủ một lát. Con xử lý chút ít công tác, buổi tối liền tới tìm mọi người ."

"Đi đi, đi đi a." Cố mẹ phất phất tay. Cố Minh vừa đi, liền bắt đầu căn dặn, "ông, trở về phòng nghỉ ngơi một lát. Cố Vũ, theo mẹ."

"Đi đâu a? Sao lại là con nó?" Cố ba không hiểu rõ, hỏi vội.

"Chân ông không tốt. Ông lên phòng ở lại đó, Cố Vũ mau theo mẹ." Cố mẹ cầm cổ áo Cố Vũ kéo ra khách sạn.

"Mẹ, chúng ta đi chỗ nào a?"

"Đi đến chỗ nhà họ Xích ."

"A? Còn tìm Thạch Lỗi ? Tối hôm qua con mới đánh hắn."

"Chỉ vậy là đã đủ rồi sao? Hắn tổn thương chị con thành cái dạng gì rồi. Con cho rằng chỉ có như vậy là được rồi? Ta còn chưa có đánh đâu." Mẹ Cố ngồi ở chỗ ngồi phía sau săn tay áo.

Mặt mũi Tài xế xe taxi biểu lộ tràn đầy bát quái.

Cố Vũ cũng không có ngờ tới mẹ hắn còn phản ứng mạnh như vậy, buổi sáng còn ngủ gật cũng tỉnh.

"Con biết nhà ông bà Xích ở nơi nào sao?"

Cố Vũ lắc đầu, "Cái kia nếu không trực tiếp cho gọi điện cho mẹ của Thạch Lỗi mẹ hỏi một chút đi."

"Đầu con là đầu heo à." Cố mẹ chọc chọc đầu Cố Vũ. "Hôm qua con mới đem con họ đánh. Hôm nay chúng ta còn tìm đến cửa, cái kia không phải là đi gây rối đấy sao?"

"Vốn không phải chính là đi gây rối đấy sao?" Cố Vũ nhỏ giọng lầm bầm.

"Mẹ mặc kệ con dùng phương pháp gì. Con phải nhớ lại một chút cho mẹ. Lúc trước chúng ta đã đi qua một lần, hình như là ở đâu đây? Phía nam đúng hay không? Bác tài, trước đi về phía nam vừa mở, ôi, cái thành phố này, bụi bẩn thật đấy, cũng thấy không rõ phương hướng."

Cố Vũ bỗng nhiên nhớ tới một người, trước kia cùng đi ăn cơm cơm nhậu nhẹt mấy lần"Anh Tất , là em, tiểu Vũ a, đêm qua chúng ta gặp mặt nhau tại đồn công an, chị em là Cố Minh..."

Cố mẹ không biết con mình gọi điện thoại cho ai vội véo chân Cố Vũ, nhỏ giọng nói, "Con hỏi ai đấy?"

Cố Vũ một bên bụm lấy điện thoại, một bên trốn tránh công kích, "Đúng, đúng, ta không nên ra tay, nhưng Thạch Lỗi cũng không phải là một người đàn ông. Đúng đúng, đánh quá rồi, đây không phải hôm nay em đi nhận lỗi sao? Đúng rồi, anh biết nhà ba mẹ hắn ở nơi nào sao? Em muốn đến cửa xin lỗi. Được rồi, đã biết rồi, cám ơn anh."

Cố Vũ cúp điện thoại, nói cho tài xế taxi:" Bác tài, rời khỏi đường phía nam, chạy ra ngoại ô." Cố Vũ đem địa chỉ nhà Thạch Lỗi đã hỏi tới, vốn định trước mặt mẹ khoe khoang một chút. Ngược lại, lại bị quở trách, "Chỗ đi qua rồi cũng không nhớ rõ, con còn nói con có cái gì hữu dụng?" Cố Vũ miệng lẩm nhẩm, cũng không biết có phải hay không là cha mẹ ruột đấy. Mà cũng đúng là kỳ lạ, nhà người ta trọng nam khinh nữ, nhà bọn họ, toàn bộ trái ngược, Cố Vũ cũng liền không rõ. Cô lớn không có con, cha của hắn đau lòng, cũng đã nói sẽ cho cô lớn một đứa làm con nuôi, nhưng vì sao lại muốn đem chính mình đi cho làm con nuôi a? Mẹ thì đỡ hơn, dù sao cũng là mẹ, không đồng ý, chỉ đáp ứng để cô lớn nuôi dưỡng vài năm, công ơn nuôi dưỡng, Cố Vũ về sau cũng phải chiếu cố cô lớn. Chỉ có như vậy, Cố Vũ mới khá hơn, vượt qua những năm tháng ở tại Đông Bắc.

Đã đến chỗ. Cố Vũ đưa tiền xe, mẹ hắn trực tiếp đến đúng số nhà gõ cửa. Không đầy một phút, có người đến mở cửa, người mở cửa nhìn thấy người tới, tất nhiên là cả kinh, Cố mẹ trực tiếp đi thẳng vào nhà

"Không nghĩ ồn ào tới nỗi láng giềng bên cạnh cũng biết con trai các người là một kẻ bạc tình, liền đóng cửa lại a."

Sắc mặt Mẹ Thạch Lỗi nhìn cũng không khá lắm, vừa muốn đóng cửa, Cố Vũ vội theo tới. Đặc biệt lúng túng chào hỏi, vốn là trưởng bối, nhưng bây giờ lại thành quan hệ này. Hơn nữa tối hôm qua còn đem con trai của cô ấy đánh thành đầu heo.

"Minh Minh chưa có tới sao?"Mẹ Thạch Lỗi nhìn nhìn, phát hiện cũng chỉ có hai mẹ con.

Cố Minh hơn 10 giờ mới đến công ty, trên đường đi mí mắt đều nhảy, cũng không biết có thể hay không xảy ra chuyện gì.