Chương 34

"Ba mẹ, em trai, mọi người đã trở về." Cố Minh tiến lên nghênh đón ba mẹ của mình, trên mặt cười rạng rỡ, còn Cố Vũ thì đang ngái ngủ.

"Lúc nãy sao em không bắt điện thoại?" Cố Minh mắng.

"A, trên đường đi em đều ngủ, không nghe thấy. Mà em nói với chị nè, cái đường Tứ Xuyên này quá gập ghềnh, làm cho em muốn nôn hết ra."

"Ba mẹ có đói bụng không ? Chúng ta đi ăn cái gì đó trước, ba mẹ muốn ăn cái gì."

"Trời nóng quá.... đến nhà rồi thì vào nhà trước đã." Mẹ Cố hơi mệt chút, muốn nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi.

"Cái kia, ba mẹ, chúng ta hay là đi ăn cái gì trước đã. Hôm nay con quên cầm chìa khóa." Cái chìa khóa Cố Minh đã sớm ném trả lại cho Thạch Lỗi rồi.

"Còn Thạch Lỗi đâu? Thạch Lỗi có biết chúng ta tới không ?" Mẹ Cố đẩy mắt kính lão nói.

"Anh ấy hôm nay phải tăng ca."

"A, vậy chúng ta đi ăn cơm trước cũng được nhưng còn hành lý thì để đâu đây ?"

"Trước mắt cứ để trên xe của con. Cố Vũ, đem hành lý của ba mẹ xách lên xe đi."

Cố Vũ nghe lệnh đi chuyển hành lý. Bỗng nhiên, một chiếc xe gắn máy đang chạy tới. Xe này là xe chuyên giao thức ăn nhanh KFC. Bởi vì xe gắn máy này chạy hơi nhanh, đang trong tầm nhìn của Mẹ Cố thì đã tới trước "cửa nhà" của Cố Minh liền dừng lại, gõ cửa!

Kíng koong....

Cố mẹ cảm thấy có chút không đúng, trong nhà có ai đâu. Còn chưa chờ Cố mẹ hồi phục tinh thần thì cửa chống trộm phía trước 'Rầm Ào Ào' một chút liền kéo ra. Cố Minh nhìn theo ánh mắt của mẹ, thì thấy shipper đang giao tới tay cô gái trong nhà một bao KFC, cô bé này chừng 20 tuổi, còn đang mặc đồ ngủ của Thạch Lỗi... Chính là tiểu tam bên ngoài của hắn mà lần trước cô đã gặp. Tim Cố Minh muốn nhảy ra ngoài. Lúc này mới hơn 4 giờ chiều, đang trong thời gian làm việc. Nhưng bất ngờ hơn là cô bé này nhanh như vậy liền chuyển vào ở cùng Thạch Lỗi?

"Minh Minh, cô bé kia là ai a? Tại sao lại trong nhà các con?" Cố mẹ vừa hỏi ra lời, liền nhìn thấy Thạch Lỗi mặc áo T-shirt, quần đùi Thạch Lỗ đi ra theo, tựa ở trên người cô bé kia. Cô ta thuận tay liền đút một cánh gà vào trong miệng hắn. Cố Minh thầm nghĩ một tiếng xong đời, với tình hình này thì kẻ ngốc cũng có thể đoán được. Cô thấy mẹ càng nhìn càng gần, càng không biết khi nào Cố Vũ lặng yên không một tiếng động mà đi tới cạnh cửa, không ngẩng đầu, cất giọng lanh lảnh mà kêu câu "anh rể."

Thạch Lỗi chưa tỉnh ngủ, cũng không có ý thức được là ai đang gọi hắn. Cố Vũ thấy rõ Thạch Lỗi choàng tay qua vai ôm lấy cổ của cô gái kia, tròng mắt đều muốn rớt ra.

"Ơ, ai đây a, còn không biết xấu hổ như vậy, chia tay rồi còn đem người nhà chạy đến trước cửa? Đây là sao đây? Chia tay rồi lại không nỡ bỏ nữa à? Đổi ý rồi? Đã muộn." Cô ta cảm thấy giành được một người đàn ông giống như thắng được một cuộc chiến tranh.

"Tôi nói này cô là ai? A? Thạch Lỗi?" Cố Vũ phục hồi tinh thần lại, sải một bước xa xông tới nắm chặt cổ áo Thạch Lỗi, ngay cả xưng hô đều sửa lại.

Thạch Lỗi cũng không nghĩ đến mình sẽ gặp lại người nhà Cố Minh, nhất thời cũng ngây dại. Cô ta thấy vậy la lên : "Làm gì, làm gì vậy nha? Lúc trước anh ấy bị đánh, vất vả lắm bây giờ mới lành. Hôm nay các người lại tới muốn đánh nữa đúng không? Buông tay, từ đâu xuất hiện thằng nhãi con, cút ngay." Trước còn nói tiếng phổ thông, sau liền trực tiếp dùng tiếng Tứ Xuyên mắng lên.

Cố Vũ có khá nhiều năm học tập tại Đông Bắc, nghe vậy máu nóng nổi lên:"Tôi không thèm đánh con gái, cô đừng để cho tôi hôm nay phá giới. Cô động thủ lần nữa, cũng đừng trách tôi."

"Mày cũng chỉ là thằng nhãi nhép, có tin bà đây đập cả nhà mày nát như tương không ?" Cô ta giương nanh múa vuốt, cào xuống mặt Cố Vũ. Cố Vũ thật sự phiền, đẩy cô ta ra. Cố Vũ sức lực lớn, trực tiếp đẩy cô ta ngã trên mặt đất.

"Cố Vũ, em phát điên cái gì vậy?" Thạch Lỗi thấy người đàn bà của mình bị đẩy ngã, cũng níu lấy cổ áo Cố Vũ. Cố Vũ không hề nói nhảm, trực tiếp đấm thẳng mặt Thạch Lỗi .

"Ôi uy, đây là ồn ào cái gì?" Shipper thấy thế lui về phía sau. Còn Cố Minh thấy cha mẹ đang tiến về chỗ Thạch Lỗi, liền biết hết thảy đã không khống chế được, muốn đi tới kéo Cố Vũ cùng Thạch Lỗi ra. Nhưng cô không đi được , sợ hai người đánh nhau vô ý làm bị thương cha mẹ, nên phải toàn lực chú ý ba mẹ. Một bên, Cố mẹ tức giận đến toàn bộ thân thể đều run, nào biết được ả điên kia rỗi rãnh sẽ tới túm tóc Cố Minh. Da đầu Cố Minh bị lôi kéo đau đau đến nhếch miệng, nữ nhân kia phất tay lại đi trên mặt nàng đến, Cố Minh chẳng qua là ngăn cản. Cô cho tới bây giờ cũng không có cùng người khác đánh nhau, cũng không biết phải đánh như thế nào, chẳng qua là trốn tránh. Nên đâu thể nào là đối thủ của ả kia. Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh từ cửa phòng phóng qua ghế sô pha, cầm trên bàn trà cái gạt tàn thuốc, hướng đầu ả điên kia đập tới. Cô ta kêu thảm một tiếng, cả đóng người đang loạn lập tức yên tĩnh trở lại. Mọi người nhìn mặt nhau chỉ Cố Minh nhìn người cầm gạt tàn thuốc, bản năng hỏi, "Cô không phải đi rồi sao?"

"Mấy người cũng quá khi dễ người." Thạch Lỗi chạy tới ôm cô bé kia.Đồn công an, Cố Minh tâm sức tiều tụy đang cùng cảnh sát lấy khẩu cung. Em trai ngồi trước mặt. Trước đây, cô còn có một thư ký, mọi việc đều do thư ký giải quyết. Cho tới bây giờ cũng không có cảm giác phải tự mình sinh hoạt phong phú như vậy.

Cảnh sát là do shipper báo đấy, hắn gọi chính là 110.

"Ai động tay trước?" Cảnh sát dò hỏi.

Cố Vũ không thèm chửi rủa nữa, giống như sói trừng mắt nhìn Thạch Lỗi, hận không thể trực tiếp đi lên lại cắn hắn hai ngụm "Thạch Lỗi mày còn là thằng đàn ông sao?"

" Còn cãi nhau, đến đồn công an còn không yên lặng a?" Cảnh sát tức giận quát

"Em đừng náo loạn nữa." Cố Minh nhìn cũng không nhìn Thạch Lỗi, chỉ an ủi lấy em trai của mình. Một bên Chung Hiểu Âu nghiêng mắt nhìn nhìn Cố Minh. Cố Minh im lặng mà nhìn qua lại, cũng không biết cô là như thế nào bị cuốn vào.

"Không phải bảo cô đi rồi sao?"

"Tôi đã rời đi rồi. Đây không phải là nghe cãi nhau to tiếng nên mới quay lại xem sao, vừa đến liền chứng kiến ả kia đánh cô. Chú cảnh sát, là ả kia ra tay trước, đánh Cố tổng, là cô đánh người trước đấy."

Cảnh sát nhân dân là một người trung niên hơn năm mươi tuổi trái, sớm đối với mấy cái này tranh chấp nhìn đã quen ,không trách, "Cô ta đánh người trước? Tổn thương đâu? Hiện tại là người kia đang ở bệnh viện đâý. Vừa rồi lấy khẩu cung của shipper nói, cô bé kia đúng là tiểu tam, nhưng các cô đánh người khẳng định là không đúng."

"Cái gì gọi là tổn thương đây? Tôi thấy ả kéo tóc Cố tổng, da đầu đều muốn kéo ra rồi, đây không phải tổn thương à? Cố tổng của tôi cũng phải nằm bệnh viện đó." Chung Hiểu Âu nghĩ đến con ả xấu xí chanh chua kia kéo tóc Cố Minh, đều muốn giận điên lên, là bệnh viện tâm thần nào thả cô ta ra.

Cố Minh một tay ôm đầu, huyệt thái dương thình thịch nhảy.

"Tôi nói nè Cố Minh, cô như vậy mà được Sao? Nói chia tay là cô, đã chấm dứt một thời gian dài như vậy, cô còn gọi người nhà, còn đem người ở công ty gọi tới đánh tôi, cô còn muốn làm gì nữa ?" Thạch Lỗi căm tức nói.

Cố Minh thật sự là hết đường chối cãi, cô không phải là người coi trọng vũ lực. Coi như là Thạch Lỗi tổn thương cô như vậy. Cô cũng không nghĩ tới muốn làm gì hắn. Chỉ đơn giản là bi thương, chết tâm mà thôi.

"Đánh mày thì làm sao? Không đánh chết mày là do nể mặt chị tao. Anh cảnh sát, anh nói có đúng hay không. Quốc Khánh a, chưa đầy nửa tháng, chỉ mười ngày thôi, hắn sẽ cùng chị tôi kết hôn. Nhưng hắn lại đi tìm con tiểu tam, anh nói hắn có đáng đánh hay không?"

"Quốc Khánh kết hôn? Nếu là thật thì do cậu không đúng."

"......"

Giằng co cả đêm, Cố Minh trước tiên chở ba mẹ nàng đến khách sạn nghỉ ngơi, nói hết thảy trước tiên chờ đem Cố Vũ từ đồn công an ra rồi rồi hãy nói. Sau khi dàn sếp xong, Cố Minh lại chạy đến đồn công an. Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi cho Mộc Dao cùng Tất Tiểu Quân. Gọi cho Mộc Dao là vì Mộc Dao có người quen ở đồn công an. Tất Tiểu Quân là anh em của Thạch Lỗi, cũng có thể khích lệ đến Thạch Lỗi hiểu rõ nên giải quyết riêng.

Hơn nửa đêm, trong đồn công an vẫn còn đầy người. Sau khi hòa giải Tất Tiểu Quân mang Thạch Lỗi đi. Cố Minh đưa Cố Vũ về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này mới một thân mệt mỏi cùng Mộc Dao cùng Chung Hiểu Âu ra đồn công an.

Cố Minh thể xác và tinh thần đều mệt, không có gì khí lực mà hỏi thăm, "Chung Hiểu Âu? Cô có ổn không?"

Đó là lần đầu trong cuộc đời Chung Hiểu Âu đến đồn công an bởi vì đánh người. Lúc ấy tình huống quá hỗn loạn, cô nhìn thấy Cố Minh không hề có lực hoàn thủ, còn con ả kia vừa giống như mụ đàn bà chanh chua, la hét khóc lóc om sòm. Dưới tình thế cấp bách, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, liền chụp gạc tàn thuốc gần đó vung mạnh vào cô ta. Cô liếc nhìn Cố Minh, chẳng qua là cảm thấy lúc này Cố tổng thật đáng thương, đến lúc này vẫn còn hỏi mình "Tôi không sao, chẳng qua là vốn nghĩ đến hỗ trợ lại thiếu chút nữa cho đem thêm phiền phức cho cô."

Cố Minh phất phất tay, "Cô cũng chỉ là có ý tốt."

"Vậy Cố tổng, cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, tôi về trước." Chung Hiểu Âu thấy bên cạnh Cố Minh có người, thầm nghĩ hẳn là bạn của Cố Minh. Bạn của cô ấy sẽ phải chiếu cố cô ấy. Tuy rằng, cô rất muốn lưu lại an ủi Cố tổng, nhưng lại không có lý do để lấy cớ lưu lại.

"Này, ai vậy?" Mộc Dao hướng bóng lưng Chung Hiểu Âu chép miệng.

"Cấp dưới."

"Cấp dưới? Chuyện này huyên náo đến người của công ty cũng biết rồi?" Mộc Dao cảm thấy có chút khó tin.

Lấy xe, lái xe chuẩn bị đưa đi Cố Minh về nhà.

"Một lời khó nói hết a." Cố Minh tựa đầu lên bao da. Đoạn thời gian lo lắng sốt ruột cũng chưa kết thúc.

"Mà hôm nay tại sao lại ồn ào lên? Còn đồn cô không buông bỏ được Thạch Lỗi đây?"

Cố Minh nghiêng đầu, liếc Mộc Dao, khoanh tay trước ngực nói, "Từ lúc chia tay, tôi đã không còn liên lạc gì với Thạch Lỗi, chỉ là ba mẹ và em trai không biết. Vốn là bọn họ ngày mai mới đến, tôi có ý định trưa mai lúc ăn cơm nói cho bọn họ biết. Kết quả bọn họ từ sân bay liền trực tiếp đến chỗ tôi ở trước kia. Sớm không chết muộn không chết, hôm nay không phải thời gian làm việc sao? Nhưng mà ban ngày, Thạch Lỗi cùng nữ nhân kia trong phòng, Cố Vũ thấy vậy, chưa nói đến hai câu liền động thủ."

Mộc Dao đạp thắng gấp, hai người nghiêng phía trước: "Đã lâu như vậy cô còn chưa nói cho người nhà biết chuyện cô cùng Thạch Lỗi chia tay? Cố Minh, cô thật đúng là có năng lực, chuyện gì đều chính mình chịu , mặc kệ chịu được hay không, đúng không?"