Chương 30

Chung Hiểu Âu bị cảm có phần nghẹt mũi, hít thở cũng không thoải mái, đáng lẽ hôm nay cô định xin nghỉ rồi, nhưng nghĩ đến gương mặt của Văn Bàn Tử nên cô đành phải từ bỏ, tuy tính chất công việc có phần thay đổi, nhưng được nhìn thấy Cố Minh mỗi ngày, nhất định chính là cơ hội trời cho.

"Cố tổng, tôi đương nhiên nguyện ý, đi theo bên cạnh cô, tôi cũng học được rất nhiều thứ." Chung Hiểu Âu thực sự nói thật.

Cố Minh gật đầu, ý bảo cô nhớ uống thuốc đúng giờ, uống nhiều nước vào, bệnh cảm mới tốt lên một chút.

Chung Hiểu Âu trong lòng cảm động, ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Tô Nhiên gục xuống bàn "Hấp hối", Chung Hiểu Âu chưa mang thai bao giờ, nên không lĩnh hội được nổi khổ khi mang thai, thấy cô đến, Tô Nhiên hướng cô vẫy tay, hữu khí vô lực nói, " Cố tổng để cô thay tôi làm việc khi tôi xin nghỉ phép sao?"

Chung Hiểu Âu gật đầu.

"Tôi phải về nghỉ ngơi một quãng thời gian, những việc vụn vặt khác chẳng mấy chốc cô sẽ bắt tay vào làm, chỉ là Cố tổng có một ít thói quen nhỏ, cô cần phải nhớ một cái."

"Được rồi." Chung Hiểu Âu lấy máy tính xách tay ra.

"Dạ dày cô ấy không tốt, lúc nào cũng quên ăn cơm, buổi trưa đặc biệt phải nhắc nhở cô ấy, nếu có thể kiểm soát cô ấy uống ít cà phê trong giới hạn nhất định thì cực tốt, mấy ngày nay đang trong kỳ hành kinh, tâm tình cô ấy không được ổn định, cô phải cẩn thận đấy." Tô Nhiên nhấc cơ thể, chỉ cho Chung Hiểu Âu xem những ngày đó trên lịch để bàn.

"Bây giờ làm thư ký cũng liều mạng như vậy sao? Ngay cả kỳ kinh nguyệt của cấp trên cũng phải nhớ?"

"Ai cũng có chuyên môn của mình nha." Điện thoại của Tô Nhiên vang lên, là chồng cô ấy đến đón cô ấy, "Về sau nếu có chuyện gì không hiểu thì gọi điện thoại cho tôi nhé."

"Ừm, cảm ơn." Chung Hiểu Âu quả thực hết sức lo sợ mà xuống lầu, tại sao hôm nay lại cảm thấy kỳ lạ như vậy? Cả ngày, đều nói về Đại công chúa đích thân tới công ty chấp chính, tại sao lại đột nhiên điều mình đến làm thư ký cho Cô tổng vậy nhỉ? Quá đột ngột, cô có chút ngu muội, đương nhiên cũng không dám nói cho những người khác trong bộ phận, cũng không giấu được bao lâu, lúc xế chiều người của phòng nhân sự đến tìm Văn Bàn Tử, Văn Bàn Tử liền gọi Chung Hiểu Âu vào phòng làm việc, "Vâng, là có chuyện như thế này, Nhâm quản lý mới vừa nói cho tôi biết, bởi vì thư ký của Cố tổng mang thai phải về tịnh dưỡng, nên tạm thời điều tạm cô qua đây mấy tháng, tôi còn nghe nói chính Cố tổng bổ nhiệm cô." Văn Bàn Tử uống một hớp trà, "Ngược lại cũng không nhìn ra nha, Chung Hiểu Âu, cô âm thầm, trong thời gian ngắn như vậy đúng là đem Cố tổng bắt mất."

Chung Hiểu Âu bắt đầu đảm nhận công việc, Văn Bàn Tử luôn luôn nói chuyện khó nghe, Chung Hiểu Âu như nước đổ đầu vịt, ra khỏi phòng làm việc của Văn Bàn Tử, mông còn chưa chạm vào ghế, cô đã bị Trì Úy và Tiền Lệ Lệ kéo tới hành lang.

"Ngày hôm nay thực sự là đặc sắc ghê nha, tuần trước cuối cùng mày đã làm gì, mà hôm nay lại trực tiếp thu dọn chuyển tới nơi của thư ký vậy." Trì Úy nhận điếu thuốc lá Louane đưa tới.

"Tại sao mấy người cũng giống Văn Bàn Tử, đen tối quá vậy? Tao có thể làm gì Cố tổng đây, phải nhận cái chức vị thư ký này, hơn nữa tiền lương thư ký cũng đâu có cao." Chung Hiểu Âu không nói nên lời.

"Tôi cũng nghĩ vậy, Chung Hiểu Âu, cô không giống như người vắt óc tìm kế, thế nhưng đột nhiên như vậy, tôi nghe nói là Cố tổng bổ nhiệm cô nha."

"Công ty này còn có thể có chút bí mật không, là cô ấy bổ nhiệm tao, tao cũng thụ sủng nhược kinh mà."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Cô này, chỉ ngủ một đêm thôi mà cũng ngủ ra tình cảm." Tiền Lệ Lệ ở một bên hùa theo.

"Tôi. . ."

"Được rồi, đừng được tiện nghi còn ra vẻ, buổi tối mày mời khách đê, chuyện tốt như vậy, phải ăn mừng mới được."

"Tại sao lại muốn tao mời chứ?" Chung Hiểu Âu đáng thương đi đến.

"Từ lầu tám tới lầu mười, mày chỉ cách nữ thần của mày có 1 mét thôi, mày không mời thì ai mời?"

"Tao bị cảm đó, chị hai à, người ta không thoải mái, ăn không ngon miệng đâu."

"Không phải để mày ăn, mà là tụi tao ăn."

Chung Hiểu Âu dùng sức véo cánh tay Trì Úy, Trì Úy ăn đau, mặt Tiền Lệ Lệ dán tới, "Ha ha ăn này, cả ngày cũng chỉ biết ăn thôi, ăn nhiều mập lên, nữ nhân nào sẽ coi trọng cô? Hôm khác ăn đi, chờ bệnh cảm của cô ấy tốt lên đã."

"Tiền Lệ Lệ, Văn ca tìm cô đấy." Ngụy Hàng đẩy cửa hành lang ra, kéo Tiền Lệ Lệ ra ngoài.

"Cô đi mua một miếng dán mũi nhỏ đi, làm thêm ít trà gừng nữa, nghẹt mũi này, mấy cái cảm vặt nhỏ mà để lâu không trị sẽ càng nặng hơn đó."

Chung Hiểu Âu uể oải tựa lên vai của Trì Úy, hai mắt đờ đẫn, "Không biết tại sao, tao luôn cảm thấy đến làm thư ký bên người Cố tổng, không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Trì Úy sờ đầu cô, "Mày ấy, chỉ thích đứng xa mà nhìn, ừ, khoảng cách này đẹp, nhưng mày muốn theo đuổi Cố tổng thật, với khoảng cách này của mày thì quá xa, mày cũng chỉ có thể nhạt nhẽo nhìn vào nơi phương xa ấy rồi."

"Trì Úy."

"Gì?"

"Mày có lòng tin với tao hả?"

"Không có." Trì Úy ăn ngay nói thật, "Nhưng nếu mày thích, thì đây cũng là một cơ hội rất tốt, chờ mày khỏi bệnh rồi, tụi tao sẽ giúp mày lập một kế hoạch toàn diện đến bẻ cong Cố tổng."

"Bẻ cong người khác có bị trời phạt không mày?"

"Tình yêu ở trước mặt, nếu bị trời phạt, vậy thì trời sai rồi." Trì Úy động viên tinh thần cho cô nói.

Cứ như vậy, Chung Hiểu Âu xem ra, không hiểu tại sao lại bị điều đến lầu mười, làm thư ký cho Cố Minh, mấy ngày đầu, Chung Hiểu Âu còn đắm chìm trong sự thấp thỏm lo âu, làm việc cẩn thận dè dặt, bởi vì ngành nghề không giống nhau, sợ bản thân phạm sai lầm, cho rằng công việc thư ký rất đơn giản, việc tuy nhỏ nhưng cũng rất rườm rà, chỉ qua vài ngày, cô mới tỉnh ngộ, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cố tổng, so với tần suất trước kia một tháng chỉ nhìn được hai lần thì, như đang trong mộng ảo.

Trên cơ bản sáng nào Cố tổng cũng 9 giờ đến công ty, trước đây chưa có nhìn cô ấy làm việc ở khoảng cách gần như vậy, lúc làm việc Cố tổng rất nghiêm túc, nghiêm túc thận trọng, có nề nếp, cũng khó trách công ty lại đồn đãi Cố tổng lạnh lùng băng sơn, mỗi trời xế chiều trước khi tan sở cũng phải đem lịch trình ngày thứ hai ghi chép ra, thỉnh thoảng không cần tránh hội nghị như Chung Hiểu Âu cũng phải tham gia, tóm tắt lại những chuyện trong hội nghị được giao cho cô, cốt yếu là mấy ngày nay không có gặp chuyện nào khó giải quyết, nhưng cái vị Đại công chúa kia, suốt ngày xuất quỷ nhập thần, xuất kỳ bất ý, biến hoá thất thường.

*Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.

Lúc đầu, Chung Hiểu Âu không để ý, cô chỉ đang viết vài thứ trong máy vi tính thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót, nâng khoé mắt nhìn, cô liền thấy một nữ nhân đặc biệt lười biếng, mặc quần dài, tóc cũng dài như rong biển, xông thẳng tới phòng làm việc của Cố Minh, cũng không gõ cửa, cô vội vàng từ chỗ ngồi bắn ra ngoài, còn chưa kịp đến, nữ nhân như mèo không gõ cửa cũng đã mở cửa phòng làm việc của Cố Minh.

"Ấy, thật ngại quá, ngài?"

Cố Minh nhìn Quan Dĩ Đồng cũng có chút đau đầu, nhưng vẫn khách khí nói, "Quan tổng?" Phất phất tay để Chung Hiểu Âu ra ngoài trước.

Quan tổng? Chung Hiểu Âu cả kinh, chính là vị Đại công chúa trong truyền thuyết? Chung Hiểu Âu đã quên mất một nhân vật đứng đầu ở lầu mười này rồi. Cũng trách cô vì trong mắt cô toàn bộ cũng chỉ có mình Cố Minh mà thôi.

Quan Dĩ Đồng ung dung ngồi xuống, Cố Minh đành phải cười từ thiện rồi từ phía sau bàn làm việc vòng tới trước mặt cô ấy. "Quan tổng, ngài tìm tôi? Để thư ký gọi điện thông báo cho tôi biết là được rồi, còn phiền cô đặc biệt chạy tới."

Quan Dĩ Đồng lười phản ứng, cũng không nói lời nào, nửa ngày, người hỏi một đằng cô trả lời một nẻo, "Chỗ cô có trà gì không?"

"Hồng trà Lục trà đều có, trà Long Tĩnh, Thiết Quan Âm, Đại Hồng Bào, Kim Tuấn Mi(trà đen), Quan tổng, cô uống gì?"

"Trà Long Tĩnh đi."

Cố Minh xoay người cầm lấy lá trà, nấu nước, trong lòng lại giống như bình trà này sôi trào, bộ nhân lực không thể thực hiện nhanh một chút, tìm thư ký cho cô ấy sao? Việc nhỏ như pha trà cũng phải để cô làm, cái quan trọng chính là, tại sao lại đặc biệt chạy đến phòng làm việc của cô uống trà? Cố Minh thật sự không hiểu nổi vị Quan Dĩ Đồng này, càng phải nói là các nàng cũng không quen nhau nha. Không tính lần trở về này, lần trước chỉ gặp mặt hai lần, hơn nữa đã là 3,4 năm trước, cũng rất rõ ràng là Quan Dĩ Đồng không nhớ rõ cô.

"Cô tên gì?" Quan Dĩ Đồng tiếp nhận trà Cố Minh đưa hỏi.

Xem đi, Cố Minh trong lòng thở dài, phú nhị đại sao không ở nhà chơi tiếp đi, đến quản lý công ty làm gì?

"Cố Minh."

"Cố Minh, đúng rồi, hình như trước đó tôi có hỏi cô rồi, năm nay cô 30 tuổi đúng không, chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, bình thường các người đều nói chuyện như quan lại à?"

Quan lại! ! ! ! Cố Minh mím môi, vừa định giải thích.

"Hoà thuận với nhau một tí đi, mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, tôi có rất nhiều thứ không hiểu muốn hỏi cô đó, đừng làm tôi như cán bộ nông thôn."

"Được." Cố Minh khẩu thị tâm phi đáp lời, ai bảo bây giờ cô nhậm chức boss chứ, cô nói một chính là một vậy.

Quan Dĩ Đồng lười biếng ở trên ghế salông của cô uống trà, "Trà Long Tĩnh chỗ cô cũng không tệ lắm."

"Nếu cô thích, tôi để thư ký mang một ít đến phòng làm việc cho cô."

"Không cần phiền đâu, dù sao chỗ cô có, tôi rảnh rỗi đến đây uống cũng được, đúng rồi, nghe nói công ty tự tuyển thư ký cho tôi."

"Vâng, bởi vì trước đó thư ký của Quan đổng dường như còn có rất nhiều sự vụ khi ra nước ngoài, nên tạm thời sẽ không trở về, vì thế bên phòng nhân sự cần phải tìm một người thích hợp cho Quan tổng."

"Cô không thích hợp sao?" Quan Dĩ Đồng bắt đầu bóc quýt trên khay trà của cô.

Cố Minh tựa như trái quýt nằm trong tay cô ấy bị cô ấy lột vỏ, thật hiếm thấy, nếu như hàng năm cô vẫn lĩnh lương một năm, cô cũng không ngại đi làm thư ký cho Quan Dĩ Đồng, điều quan trọng là, thích hợp sao? Quan Dĩ Đồng này nghĩ gì thế? Một ngày hả.

"Cô nghỉ một lúc dẫn tôi đi một vòng công ty đi, nói sơ lược tình hình công ty cho tôi biết." Quan Dĩ Đồng vừa ăn quýt vừa nói.

Chuyện này không phải nên thuộc về Lý phó tổng sao? Cố Minh có chút đau đầu, cảm thấy Quan Dĩ Đồng này là cố ý đến làm khó dễ chính mình? Cô cũng không có đắc tội gì cô ấy, nhưng rất nhiều chuyện đều không theo logic aizz.

"Đi thôi." Quan Dĩ Đồng lấy giấy lau tay.